Sở Diệu quay
lại phòng học, ngồi xuống không nói một lời, anh bắt đầu lật sách, chưa đến hai
tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ rồi.
Vân Khuynh lấy
vài viên kẹo hoa quả từ trong bọc ra, cái này là Tiểu Thần cho cô, bây giờ nó
vô cùng thích ăn kẹo, nhưng dì Tưởng không cho nó ăn quá nhiều, sợ răng nó lại
sâu hết, nên đã tìm hết kẹo của nó ra chia cho cô và Tiểu Ngọc, cô tiện tay
nhét vào túi vài cái.
Đưa một viên
kẹo vị quýt cho Sở Diệu: “Sở Diệu, ăn kẹo không?”
“Không ăn.”
Giọng nói Sở Diệu lành lạnh, trong lòng anh bây giờ rất bức bối, đâu còn tâm
trạng để ăn kẹo, mà hận không thể ăn cô luôn.
Vân Khuynh nhăn
mày, trong trái tim nhỏ bé khẽ thở dài một cái, tâm trạng của Sở Diệu thật sự
giống như bầu trời tháng bảy tháng tám, nói thay đổi là thay đổi ngay, khiến
người khác không kịp chuẩn bị.
Buổi sáng còn
tốt lành, chiều lại không tốt nữa rồi, buổi chiều đang yên lành, tối lại không
tốt nữa rồi.
Cô có chút hoài
nghi, sao Hứa Trí bọn họ có thể trở thành bạn thân với Sở Diệu được vậy, thật
sự không cảm thấy anh nắng mưa thấy thường sao?
Nhưng cô rộng
lượng như vậy, nhìn vào việc Sở Diệu thường giúp cô, cô cũng không tính toán
với anh nữa.
Vân Khuynh cất
kẹo đi, bắt đầu đọc sách, cô phải đứng nhất kỳ thi cuối kỳ.
Sở Diệu liếc
nhìn Vân Khuynh một cái, thấy cô bắt đầu nhận ra được, cũng cất kẹo đi rồi, vẻ
mặt vẫn còn dửng dưng như vậy sao, lòng Sở Diệu lại càng như mắc nghẹn, bức
bách khó chịu.
Cô lại không hề
dỗ anh! Lẽ nào cô không biết mình đã nói cái gì, đã làm cái gì sao?
Trong lòng Sở
Diệu phát cáu, quyết định không để ý Vân Khuynh nữa.
Nhưng chưa được
bao lâu, anh lại không nhịn được nhìn qua bên phía Vân Khuynh, cô đang nói
chuyện với Thẩm Diệu, cười vui vẻ như vậy.
Mà anh giống
như bị bỏ lơ vậy...
Anh nghĩ trong
lòng, đây rốt cuộc là đang dày vò Vân Khuynh hay là đang dày vò chính mình?
Cả một buổi
chiều như vậy, hai người ai cũng không nói chuyện, đến buổi tối Sở Diệu đến
ngồi cũng ngồi không yên.
Mỗi buổi tự học
lúc trước, hai người đều sẽ thảo luận những đề khó, giúp đỡ lẫn nhau, nhưng tối
hôm nay, yên tĩnh đến lạ thường.
Đến lúc đến cả
đọc sách cũng không đọc nổi nữa, cuối cùng Sở Diệu cũng ý thức được, ảnh hưởng
của Vân Khuynh đối với anh đã vượt xa ra cả phạm vi tưởng tượng của anh.
Nhưng khi anh
nhận thức được chuyện này, lại bắt đầu trở nên buồn bực, Sở Diệu của lúc này
khác xa với anh của lúc trước.
Anh còn là anh
sao?
Vân Khuynh đã
ảnh hưởng quá mức đến tâm trạng và thái độ của anh, dường như cô không cần làm
gì cả, cũng có thể dễ dàng khơi gợi những cảm xúc nhỏ nhất trong lòng anh.
Sở Diệu đột
nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời khỏi phòng học, lúc này mọi người đều đang
tự học, phòng học vô cùng yên tĩnh, động tĩnh đột ngột của anh, không chỉ dọa
Vân Khuynh một phen mà còn khiến cho người trong phòng học theo bản năng nhìn
về phía anh.
Nhìn thấy Sở
Diệu đi ra ngoài, Vân Khuynh khẽ vuốt trán, chẳng lẽ thiếu gia này mắc chứng
“rối loạn lo âu trước kỳ thi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.