Sở Diệu xoa nhẹ mặt, ngồi dậy: [Rừng nhiệt đới sẽ tiêu hao năng lượng, hết năng lượng thì đến giá cắm nến bên cạnh để bổ sung, nấm cũng có thể.]

Bên kia Vân Khuynh trả lời lại trong giây lát: 【Tối quá, tôi không biết ở đâu, rơi người vàng nhỏ thì phải làm sao?】

Vân Khuynh rất buồn rầu, cô chỉ muốn tự chơi một mình một xíu, kết quả vất vả lắm mới tìm được hai mươi mấy người vàng nhỏ, thì rơi ngay ba cái, cảnh tượng người vàng nhỏ rơi xuống như là một phen kiếm đâm, thật đúng là hình tượng, giống như đâm một dao vào tim cô vậy.

Sở Diệu dở khóc dở cười, xoa xoa khoé miệng: 【Vậy cậu về ngộ cảnh, bổ sung năng lượng rồi lại quay lại, rơi sẽ rơi rụng ở các nơi, không biết nơi nào.】

Vân Khuynh cắn môi: 【Cũng được.】

Xem ra cô lại phải tìm từng cái rồi.

Trò chơi này khó quá, Vân Khuynh bứt tóc một hồi, suy nghĩ một lát, cô quyết định mở một cái sân luyện, luyện tập kĩ thuật trước một chút.

Vân Khuynh vẫn luôn là tính cách không chịu thua, càng khó khăn nhiều cô càng thích khiêu chiến, còn không phải chỉ là một trò chơi thôi sao, sao có thể làm khó được cô.

Sau đó Vân Khuynh không gửi tin nhắn nữa, Sở Diệu đợi một lúc, bỏ điện thoại sang một bên đi rửa mặt, rửa mặt xong có người tới gõ cửa.

“Anh, ăn sáng thôi.” Sở Huyền đầu đinh nhỏ mới học lớp năm mặc quần yếm màu xanh lá cây ngửa đầu nhìn anh, trong tay còn cầm một cái bánh bao.

“Ừm, e

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play