Nguyễn Tri Vi chỉ
được biết về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Yến trong ngày ra mắt đêm giao thừa
hôm đó.
Nếu không phải do
lần gặp mặt ba mẹ thì Nguyễn Tri Vi có lẽ sẽ không bao giờ biết về gia đình của
Thẩm Yến, anh thực sự sẽ giấu cô cả đời.
Anh là người rất
kiệm lời và không chia sẻ nhiều, Thẩm Yến có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ mà bộc
lộ khía cạnh dễ bị tổn thương của bản thân với Nguyễn Tri Vi, anh có lẽ là muốn
Nguyễn Tri Vi tự mình tìm hiểu.
Tết âm lịch diễn
ra vào tháng hai, lúc đó tuyết ở Bắc Thành đã tan, thời tiết ẩm ương, lúc ẩm ướt
lúc hanh khô, mảnh băng vỡ phản chiếu tia sáng chói lọi trên mặt đất, nhà nhà đều
phát bao lì xì chúc mừng một năm mới, tạm biệt một năm cũ đã qua. Bầu không khí
hạnh phúc tràn đầy, gia đình sum vầy của dịp lễ Tết đang lan tỏa khắp nơi.
Họ đã ở bên nhau
lâu như vậy, không thể không tới ra mắt ba mẹ được, Tết Nguyên Đán là khoảng thời
gian tuyệt vời nhất, ngày sum họp gia đình này rất thích hợp để ra mắt ba mẹ.
Thẩm Yến và Nguyễn
Tri Vi đã đồng ý sẽ cùng nhau đến thăm nhà Thẩm Yến vào đêm giao thừa. Sau cuộc
hẹn, khi tạm biệt nhau, Thẩm Yến còn nói thêm: “Ba mẹ anh rấtkhác với những người
khác, đến khi gặp nhau em cũng đừng ngạc nhiên.”
Những lời của Thẩm
Yến khiến Nguyễn Tri Vi cảm thấy lo lắng: "Tại sao lại khác? Ba mẹ anh khó
nói chuyện lắm sao?"
Thẩm Yến liếc cô
một cái, mặt không cảm xúc nói: “Không khó, khi nào gặp em sẽ biết.”
Những lời không cần
thiết, Thẩm Yến cũng không muốn nói nhiều lời.
Vào ngày trước
giao thừa, Nguyễn Tri Vi không thể ngủ được vì lo lắng đến việc ngày mai sẽ tới
gặp ba mẹ của Thẩm Yến, cô thực sự có thể thấy mối quan hệ giữa Thẩm Yến và gia
đình anh không tốt, Quách Kỳ nói rằng hôm mà Thẩm Yến nằm bệnh viện, người nhà
của anh cũng không đến thăm, nhưng dù thế nào đi nữa, họ vẫn là người nhà của
Thẩm Yến.
Mặc dù Thẩm Yến
đã quyết định sẽ kết hôn với Nguyễn Tri Vi bất kể ba mẹ anh có đồng ý hay không,
nhưng cô vẫn hy vọng có thể nhận được lời chúc phúc từ ba mẹ của Thẩm Yến.
Sáng sớm, Nguyễn
Tri Vi vẫn còn lật đi lật lại, khi cô lật đến lần thứ bảy, Thẩm Yến ở bên cạnh
liền dùng tay giữ lấy vai cô trong bóng tối, cô không nhìn rõ được khuôn mặt của
anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Em không ngủ được à?”
“Ừ.” Nguyễn Tri
Vi thấp giọng nói: “Người nhà của anh sẽ không thích em chứ?”
“Có thể đấy.” Thẩm
Yến khẽ hừ một tiếng. Cô luôn vì chuyện nhỏ như vậy mà khiến bản thân mất ngủ.
Nói xong, anh lại
cúi đầu hôn lên trán cô: “Bọn họ có thích em hay không, không quan trọng, quan
trọng là anh thích em.”
Dừng lại một
chút, Thẩm Yến liền nói tiếp: “Còn nữa, anh chỉ có em là người nhà thôil.”
Nói rồi, Thẩm Yến
ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, chặt đến mức Nguyễn Tri Vi không thở nổi.
Chỉ có cô là gia
đình?
Mối quan hệ giữa
Thẩm Yến và gia đình anh đã tệ đến mức này sao?
Nguyễn Tri Vi
không nói nữa, cô vòng tay ôm Thẩm Yến, nhẹ nhàng vô lưng anh. Co cũng cố hết sức
ôm anh thật chặt.
Giống như là hi vọng
anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ chính cô.
Càng ấm càng tốt.
Trong vòng tay của
Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi sau đó liền ngủ thiếp đi. Nhưng một lúc sau, cô lại tỉnh
dậy vào lúc ba giờ sáng.
Cô tỉnh dậy vì muốn
đi vệ sinh. nhưng khi cô khua tay tìm anh, Nguyễn Tri Vi đột nhiên không cảm nhận
được người bên cạnh mình đâu, chỗ nằm của Thẩm Yến trên giường đã trống không.
Thẩm Yến, anh đâu
rồi?
Nguyễn Tri Vi có
chút bối rối, cô xuống giường đi dép lê của phòng tắm, vừa mở cửa đã nhìn thấy
Thẩm Yến ở ngoài ban công.
Ba giờ sáng, đêm
đông nhiệt độ đã sớm dưới 0 độ, Thẩm Yến đứng ở bên cạnh ban công mở toang cửa
sổ, mặc áo khoác đen, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Đêm tối, trên bầu
trời trăng sáng sao thưa, đèn của nhà họ Vạn - hàng xóm bên cạnh ngoài cửa sổ vẫn
đang sáng, gương mặt Thẩm Yến được phản chiếu trên kính cửa sổ, vẻ mặt rất vô cảm,
lông mày và ánh mắt thường ngày mang vẻ hào hoa phóng đãng nhưng lúc này lại hiện
lên một chút cô đơn khó tả. Trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng chính vì sự
trống rỗng đó mà mới có thể phản ánh rõ tâm trạng của anh lúc này.
Ngọn lửa đỏ tươi ở
đầu điếu thuốc đang lập lòe, Thẩm Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như đang nhìn
cái gì, nhưng đồng thời giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Mỗi lần hút thuốc,
anh đều hít một hơi thật mạnh vào trong người rồi từ từ thở ra, trong làn khói
cuộn tròn, khuôn mặt anh trên cửa sổ dần trở nên mờ ảo.
Thuốc lá và rượu
thường được Thẩm Yến dùng để giải tỏa cảm xúc. Nếu là ban ngày, Nguyễn Tri Vi
có thể sẽ bảo anh không được hút thuốc, không được uống rượu. Nhưng lúc này, cô
hiểu rằng Thẩm Yến nhất định cần những thứ này để giải quyết nỗi bận tâm trong
lòng.
Trước khi đi ngủ,
anh còn nói cô quá nhạy cảm, nhưng bây giờ anh lại là người hút thuốc trên ban
công lúc ba giờ sáng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.