“Ơ,
đây không phải là bạn cùng bàn cũ của tôi sao?”
Chàng
trai mặc một thân đồng phục màu đỏ, cùng khuôn mặt đẹp trai tùy ý phô trương
ra.
Bùi
Thừa đứng ngược sáng, vừa đúng lúc giúp cô che đi ánh nắng chói chang.
Bùi
Thừa cao 1m87 đứng trước Kỷ Thời Vũ, từ trên cao nhìn xuống có hơi hứng thú.
“Bạn
cùng bàn cũ của tôi, thật trùng hợp, cậu cũng đến lớp thể dục à.” Bùi Thừa mỉm
cười.
Sắc
mặt Kỷ Thời Vũ tối sầm, Bùi Thừa cứ nói bạn cùng bàn cũ bạn cùng bàn cũ, điều
này làm cho cô sinh ra ảo giác khó hiểu, anh không phải gọi cô là “bạn cùng
bàn” mà là “bạn gái cũ”.
Vẫn
mặc kệ “bạn gái cũ” của anh.
“Xin
chào, bạn học Bùi.” Kỷ Thời Vũ đảo đôi mắt hồ ly, để lộ nụ cười lém lỉnh.
Nhìn
nụ cười lém lỉnh này, đôi mắt của Bùi Thừa trở nên sâu thẳm, sau đó anh thả quả
bóng rổ trong tay xuống, nắm lấy cổ tay của Kỷ Thời Vũ.
“Cậu
đang làm gì thế?”
Kỷ
Thời Vũ muốn dùng sức hất tay anh ra, nhưng khi nghĩ đến hình tượng “Bạch
nguyệt quang yếu đuối dễ bị bắt nạt” ở trước mặt nam chính không được sụp đổ.
Cô đảo mắt khinh bỉ, có hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Bùi Thừa kéo mình
đi.
“Này,
cậu, cậu đang làm cái gì.” Trần Nhược Yên lấy hết dũng khí, nhưng âm thanh rất
nhỏ chỉ có cô ấy nghe được.
Bùi
Thừa kéo cô đến một góc của tòa nhà dạy học, thân hình cao lớn chặn cô vào
không gian nhỏ hẹp, hơi thở của thiếu niên mang theo sự hung hăng bao phủ lấy
cô.
Hơi
thở quen thuộc này khiến Kỷ Thời Vũ không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc bị người
đàn ông đè lên người cô.
Nghĩ
đến đây, mặt cô đỏ bừng.
Kỷ
Thời Vũ không muốn bị hơi thở này bao trùm nữa, liền giơ tay đẩy chàng trai kia
ra.
Nhưng
lại chạm vào là lồng ngực cường tráng của anh, chỉ cách nhau một lớp vải mỏng.
Kỷ
Thời Vũ như bị điện giật, vội vàng rút tay lại, nhưng đã bị anh giữ chặt.
“Chạm
vào rồi liền muốn chạy trốn sao, Kỷ Thời Vũ, những gì cậu nghĩ thật đẹp.” Chàng
Trai nắm chặt tay cô, ngăn không cho cô cử động.
“Vậy
cậu muốn cái gì?” Kỷ Thời Vũ dời tầm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Khuôn
mặt thiếu nữ trắng trẻo đỏ bừng, trông thật ngọt ngào lại lẳng lơ.
“Kỷ
Thời Vũ, cậu sợ tôi sao?” Chàng trai cụp mắt xuống, âm thanh trầm thấp khàn
khàn.
Cô
gái mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng tinh khiết, cổ áo tròn rộng lộ ra chiếc
cổ mảnh khảnh và thanh tú của cô ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).