Nhà
thiết kế đo kích cỡ cho Kỷ Thời Vũ xong kêu cô lưu lại địa chỉ để họ gửi váy.
“Phòng
làm việc của chúng tôi làm định chế trang phục tất cả đều giống nhau khoảng hai
đến ba tháng xong thành quả, bởi vì cậu là bạn của Rebecca, cô ấy có nói với
tôi cậu bên này tương đối gấp, cho nên đơn này tôi sẽ tận lực làm xong trang
phục trong một tháng.” Nữ nhân ấy nói.
Bùi
Thừa gật gật đầu, dù sao vô luận là một tháng hay hai tháng, anh đều không thể
nhìn thấy, qua mấy ngày nữa anh sẽ xuất ngoại.
Cái
tên “Rebecca” này được nhà thiết kế nhắc tới hai lần, đi ra khỏi phòng làm
việc, cô muốn hỏi Bùi Thừa một chút, “Rebecca” này là ai, cùng anh có quan hệ
gì.
Đương
nhiên khi ý niệm này lóe lên trong đầu, chính bản thân Kỷ Thời Vũ cả kinh.
Cô
vì cái gì mà để ý cái người tên “Rebecca” này, vì cái gì để ý “Rebecca” cùng
Bùi Thừa có quan hệ gì?
Tay
Kỷ Thời Vũ dùng sức vỗ vỗ đầu, mạnh mẽ khắc chế xúc động muốn hỏi Bùi Thừa.
Bùi
Thừa gọi cho Kỷ Thời Vũ một chiếc xe, cô mỉm cười nhìn anh cáo biệt.
Bùi
Thừa đứng tại chỗ nhìn xe taxi đi xa, biến mất khỏi tầm mắt mới rời đi,
Kỷ
Thời Vũ ngồi trong xe taxi, giờ phút này trong lòng cô ngoại trừ cảm giác “Rốt
cuộc cũng kết thúc”, còn cất giấu một cảm xúc không nói rõ nên lời.
Cảm
xúc không rõ này làm Kỷ Thời Vũ có chút muộn phiền.
Cô
kéo cửa kính xe xuống, mặt quay ra ngoài cửa sổ, cái nóng của ngày hè phả vào
mặt cô, nhưng lại không thể thổi bay tâm tình muộn phiền vào lúc này của cô.
Vào
mùa tốt nghiệp, nhiều nhất chính là các loại tụ hội.
Vừa
tham gia bữa tiệc này, đã tới cuộc tụ họp khác.
Ở
nhà chưa được hai ngày, Trần Nhược Yên lại lôi kéo Kỷ Thời Vũ đi ăn đồ nướng
BBQ, đi cùng bọn họ còn có những bạn trong lớp và những người bạn chơi thân với
Trần Nhược Yên.
Ăn
nướng BBQ tất nhiên không thể thiếu bia.
Trần
Nhược Yên gọi xong đồ nướng lại nói với bà chủ quán: “Bà chủ, lại mang lên một
trát* bia nữa.”
*
Một trát bia: theo mình nghĩ thì có thể giống một két hoặc một thùng bia như ở
VN.
Kỷ
Thời Vũ có chút kinh ngạc: “Các cậu tửu lượng tốt thế, kêu tới một trát.”
Trần
Nhược Yên ha ha cười hai tiếng: “Uống không hết có thể trả lại mà.”
“Chúng
tớ cùng mấy người Kỳ Kỳ tửu lượng rất tốt, tớ với Tiểu Mộng bình thường cũng
không uống rượu nhiều lắm.” Trần Nhược Yên nói.
Sau
đó Trần Nhược Yên cười xúi giục: “Thời Vũ, cậu cũng thử đi.”
Kỷ
Thời Vũ lắc lắc lắc đầu: “Thôi, tớ rất ít uống rượu, đến lúc đó các cậu uống
say hết, dù sao cũng cần ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.