Kỳ
nghỉ Thanh Minh kết thúc, Kỷ Thời Vũ về trường học chưa được mấy ngày, từng ở
cửa trường học ngẫu nhiên gặp được mẹ của Hoàng Mộng Tuyết- Đái Tĩnh.
Khi
đó vừa mới tan học cô ra cổng trường, chuẩn bị đi ăn cơm chiều.
Đái
Tĩnh chủ động hướng cô chào hỏi: “Kỷ, bạn học Kỷ.”
Kỷ
Thời Vũ quay đầu nhìn lại, thấy là Đái Tĩnh trong lòng hơi sửng sốt.
“Chào
ngài.” Kỷ Thời Vũ lễ phép chào hỏi.
Đái
Tĩnh cho rằng Kỷ Thời Vũ không nhớ bà, liền mỉm cười tự giới thiệu: “Bạn học
Kỷ, cháu còn nhớ rõ dì không? Dì là mẹ của Hoàng Mộng Tuyết.”
Kỷ
Thời Vũ gật gật đầu: “Dì, chào ngài.”
Xem
bộ dáng này của bà ấy, có vẻ là canh giữ ở cổng trường đợi cô ra.
Bà
ấy tìm cô có thể là chuyện gì đây.
“Mới
vừa tan học, bạn học Kỷ, cháu tính đi ăn cơm sao?” Đái Tĩnh cười hỏi, trên mặt
là nụ cười tràn đầy sự ôn nhu.
Kỷ
Thời Vũ gật đầu, Đái Tĩnh lại cười, đang chuẩn bị lấy lý do gì đó mời Kỷ Thời
Vũ ăn cơm, lúc này sau lưng hai người phát ra một âm thanh.
“Mẹ,
mẹ sao lại ở đây?” Người nói chuyện là Hoàng Mộng Tuyết.
Đái
Tĩnh quay đầu nhìn Hoàng Mộng Tuyết, trong ánh mắt lộ ra chút xấu hổ.
Sau
khi chuông tan học vang lên, Hoàng Mộng Tuyết cùng Vương Giai gấp gáp không chờ
nổi mà đi ra trường học ăn cơm chiều, hai người đang thương lượng ăn cái gì,
vừa nhấc đầu liền thấy Kỷ Thời Vũ đang nói chuyện với Đái Tĩnh.
Thấy
một màn như vậy sắc mặt cô ta trắng không còn giọt máu, trong đầu nhảy ra lý do
đầu tiên là Đái Tĩnh đến tìm Kỷ Thời Vũ làm gì, không phải bà ta xác nhận được
Kỷ Thời Vũ là con gái thất lạc nhiều năm của bà ta chứ?
Cô
ta chợt phủ nhận, gần đây cô ta quan sát thấy Hoàng Văn Hoa cùng Đái Tĩnh không
có gì bất thường.
Nếu
hai người biết Kỷ Thời Vũ là con gái thất lạc nhiều năm của họ, tuyệt đối không
phải là phản ứng như bây giờ.
Bà
ấy chắc chắn không thể không phát hiện.
Có
lẽ nội tâm của Đái Tĩnh đang ngờ vực, cho nên mượn cơ hội tiếp cận Kỷ Thời Vũ,
muốn tìm hiểu cô ta?
Hoàng
Mộng Tuyết cảm thấy khả năng này rất lớn.
Vì
thế Hoàng Mộng Tuyết mở miệng gọi Đái Tĩnh lại.
Đái
Tĩnh bị gọi lại đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Mộng Tuyết, cuối
cùng con cũng tan học rồi, mẹ ở đây chờ con đã lâu.”
Hoàng
Mộng Tuyết nhìn bà ấy, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, người tìm con có chuyện gì?”
Đái
Tĩnh liền đem Hoàng Mộng Tuyết kéo qua một bên, dặn dò vài câu về chuyện học
tập của cô ta.
Nghe
được lời dặn dò của Đái Tĩnh, trên mặt Hoàng Mộng Tuyết lộ ra vài phần khó
hiểu.
Mẹ
đứng ở cổng trường chờ cô ta, chỉ vì chuyện này?
Đái
Tĩnh nói xong, cũng nhận ra lời mình nói có chút gượng gạo, liền giải thích:
“Hôm nay mẹ cùng vài người bạn đi dạo phố, vừa hay đi qua đây, thấy cũng gần
tới thời gian tan học nên đứng ở cổng trường đợi con.”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.