“Em học ai mà
lại đi xem tiểu thuyết thế? Thời khắc mấu chốt không chăm chỉ, tan học liền giả
bộ chăm chỉ học, em vừa nghịch bút sao?”
“Em đang làm
bài tập không được sao?!”
“Em thi được
bao nhiêu điểm?” Lôi Hỏa cười hỏi cô.
Ổ Vân Vân ngẩng
đầu lên nhìn anh ấy, ánh mắt cô đầy tuyệt vọng.
“650? 640? 590?
360?”
“Anh sao lại
đoán thấp như vậy chứ? 560.” Ổ Vân Vân trực tiếp đưa ra đáp án.
“Cũng không tệ
lắm.” Lôi Hỏa nhận xét.
Điều mà Ổ Vân
Vân không tin nhất là tại sao Lôi Hỏa lại làm bài tốt hơn cô trong khi rõ ràng
là anh ấy không hề nghiêm túc học hành gì cả. Anh ấy rất cao, tay dài chân dài,
đẹp trai, lại còn hay thích đánh nhau với người khác, đi trên đường lúc nào cũng tràn ngập khí chất của một học
tra, nhưng thật ra lại là một học sinh giỏi ngầm ít ai để ý.
Bây giờ mới năm
thứ hai của cấp ba, hừ, để xem lên năm cuối cấp ba anh sẽ làm như thế nào?
“Sau này em
muốn chọn làm gì?” Lôi Hỏa hỏi.
“Chưa nghĩ ra,
còn anh thì sao?” Ổ Vân Vân theo bản năng cong chân lại, cô có thói quen cong
chân, duỗi tay ôm lấy váy của mình.
Lôi Hỏa lại
không quản cô: “Anh muốn làm một bác sĩ.”
“Ổ, cứu mạng
người sao?”
“Hoặc là cảnh
sát.” Lôi Hỏa bổ sung, anh ấy vẫn như cũ không quên được hình ảnh cha Ổ Vân Vân
vì cứu anh mà bị súng bắn trúng yết hầu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, nếu lúc
ấy anh ấy không lớn mật muốn chạy trốn thì tốt rồi, nếu anh ấy có năng lực một
chút thì mọi chuyện đã tốt r� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.