Sau khi Gạo về nhà, Thời Gia có
nhiều thời gian rảnh rỗi nên càng cảm thấy hơi cô đơn hơn trước.
Cô bắt đầu để ý đến thông báo tuyển
dụng được gửi trong nhóm, dưới mỗi thông báo đều có không ít sinh viên đăng ký,
ngay cả khóa dưới cũng có, nhưng Thời Gia không giành được cơ hội. Đêm đó, Hứa
Lẫm phải tăng ca đến tận khuya, Thời Gia chờ anh ở nhà, tin nhắn vào trong nhóm
được gửi đến vào khoảng 12 giờ. Đó là tin nhắn của một giáo viên chủ nhiệm bộ
môn gửi thông báo tuyển dụng thực tập sinh, địa điểm khá thích hợp, nhưng không
đề cập yêu cầu cụ thể là gì.
Thời Gia ngay lập tức nhắn tin riêng
với giáo viên, cô hỏi yêu cầu bên tuyển dụng là gì, nhưng giáo viên mãi vẫn
chưa trả lời.
Ngày hôm sau, giáo viên cũng không
trả lời nên Thời Gia có chút ngại ngùng không dám hỏi lại. Không ngờ, hai ngày
sau, giáo viên chủ nhiệm bộ môn bỗng gửi tin nhắn cho Thời Gia, nói rằng thầy
ấy đã đăng ký cho cô và một bạn học nam khác, rồi đề nghị hai người cùng nhau
thảo luận về thời gian thực tập.
Thời Gia vô cùng sửng sốt, cô nhắn
tin cảm ơn giáo viên trước, sau đó kết bạn với Tiêu Hùng, một nam sinh viên năm
hai.
Tiêu Hùng đã có sẵn kế hoạch, cậu ta
nói với Thời Gia: “Tôi đã liên lạc với giáo viên bên đó, thầy ấy nói rằng chúng
ta có thể đến đó bất cứ lúc nào. Tôi nghĩ mình đến đó thực tập sớm một chút, có
thêm kinh nghiệm để tìm việc làm nên tôi đi lúc nào cũng được, còn chị thì
sao?”
Thời Gia nói: “Tôi ở thành phố A.”
Tiêu Hùng trả lời: “Thành phố A? Có
nhầm không vậy?”
Cậu ta gửi thông tin thực tập qua
cho cô xem, hóa ra đó là viện quy hoạch và thiết kế của một quận nào đó trong
khu đô thị gần trường đại học của Thời Gia.
Thời Gia sững sờ: “Tôi không đăng ký
cái này…”
“Chị nhìn nhầm à? Danh sách tôi xem
chỉ có mỗi hai chúng ta thôi. Chị mau hỏi lại thầy Lưu đi.”
Thời Gia hỏi lại thầy Lưu, nhưng ông
ấy không trả lời.
Đến tối, thầy giáo hỏi lại cô: “Em
không đăng ký à?”
Thời Gia không biết phải trả lời như
thế nào, thế nên ông ấy tiếp tục: “Học viện thiết kế chỉ tuyển nghiên cứu sinh
có thành tích tốt, cơ hội thực tập rất khó khăn, em không cần thì còn nhiều
người cần.”
Thời Gia bất chợt cảm thấy khó chịu
như bị chỉ trích giữa chốn đông người, cô đáp lại lời ông ấy: “Cảm ơn lời giới
thiệu của thầy, không phải em không coi trọng cơ hội này nhưng em tưởng địa
điểm mà thầy đăng ở thành phố A.”
Một lúc lâu sau, giáo viên mới trả
lời: “Ứng tuyển vị trí thực tập sinh mà còn lựa chọn địa điểm làm gì, mấy chỗ
thực tập ở thành phố A chỉ yêu cầu thành tích hạng 3 mà thôi.”
Thời Gia không dám nói nhiều, yên
lặng chấp nhận sự sắp xếp của giáo viên.
Sau đó, ông ấy đăng một dòng tin nhắn
trong nhóm: “Gần đây, tôi đang tìm kiếm công ty thực tập cho sinh viên của
mình, nhiều người cũng thật kỳ lạ, cứ một mực đòi đến các thành phố lớn ven
biển, cho hỏi bạn đến đó làm việc, học tập hay đi du lịch, chơi đùa vậy? Tôi hy
vọng sinh viên trường chúng ta nên học cách khiêm tốn, tự suy ngẫm về bản thân,
đừng để các giáo viên chuyên ngành trong nhóm cười chê. Nếu tôi là nhân viên
tuyển dụng đang tìm kiếm thực tập sinh, ngoài kia còn có rất nhiều sinh viên ưu
tú các trường Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh đang xếp hàng nộp hồ sơ,
tôi chỉ mong các bạn tự cảm thấy hài lòng và trân trọng cơ hội trước mắt.”
Thời Gia cảm thấy hình như ông ấy
đang ám chỉ chuyện của mình.
Cô có chút tủi thân, nhưng sau khi
dò hỏi các bạn sinh viên khác, cô mới biết thầy Lưu vẫn luôn sắp xếp cho sinh
viên thực tập tại các công ty như thế này, sau đó thì cô mới bớt tủi thân hơn
trước. Giáo viên có thể giúp sinh viên tìm được đơn vị thực tập đúng chuyên
ngành trước khi tốt nghiệp đã là một việc rất giỏi, cô nên cảm kích ông ấy mới
đúng.
Thời Gia gửi tin nhắn WeChat cho Hứa
Lẫm kể về câu chuyện này, Hứa Lẫm hỏi đi hỏi lại xem ý kiến của cô như thế nào
sau khi việc này đã xảy ra.
Thời Gia nói: “Không đi thì làm sao
được.”
Hứa Lẫm nói: “Đừng lo, chờ anh về
rồi nói. Nếu em thật sự không muốn đi thì anh sẽ trao đổi lại với giáo viên của
em, chỉ cần nói em đã đăng ký thực tập ở một đơn vị khác và đã qua vòng phỏng
vấn rồi.”
Thời Gia trả lời: “Ừm, vậy anh cứ
làm việc trước đi.”
Cô ra ngoài một mình, gần đây cô rất
thích đi dạo xung quanh, dường như cô đã coi thành phố này là ngôi nhà thứ hai
của cô và Hứa Lẫm về sau, thế nên Thời Gia rất muốn làm quen với môi trường
xung quanh nhiều hơn một chút.
Lúc đi bộ đến công viên ven sông,
Thời Gia buồn chán bí bách vô cùng, cô lấy điện thoại di động, viết một bức thư
rồi gửi cho bác sĩ Tống, trong thư viết: � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.