Một trăm nghìn tệ có nghĩa lý gì?
Đối với Thời Gia, đó là cơ hội mở ra
một cuộc sống mới.
Nếu Thời Gia được yêu cầu tưởng
tượng về cuộc sống sau khi tốt nghiệp, cho dù có nghĩ thế nào cô cũng cảm thấy
vô cùng thống khổ.
Không làm việc thì sẽ phải nghe cha
mẹ nói: “Sớm biết con là một đứa nhỏ vô dụng như vậy rồi mà!”
Có việc làm rồi thì cô cũng phải
sống trong cảnh khốn khổ lo sợ, một sinh viên mới ra trường khéo léo tài giỏi
còn nhiều thứ bỡ ngỡ, huống hồ là Thời Gia.
Thế nên, nếu có ai đó nói với Thời
Gia rằng cô có thể có một khoản tiền tiết kiệm 100 nghìn nhân dân tệ sau khi
tốt nghiệp, Thời Gia sẽ vô cùng biết ơn, không cần lo lắng bản thân mình sẽ
chết đói sau khi ra trường nữa rồi.
Ai lại không muốn có cảm giác an
toàn khi mới bước chân vào xã hội chứ?
Hứa Lẫm chính là người sẵn sàng lùi
một bước để nhường cơ hội này lại cho cô. Trước đây Thời Gia chưa bao giờ được
người ta đối xử như vậy, tâm hồn mỏng manh dần xây dựng lên một bức tường thành
vững chắc, kiên cố.
Cô không tìm đủ mọi cách để trốn
tránh nữa, quyết định xin làm nhân viên phục vụ, với mong muốn rằng công việc
này có thể rèn luyện tính cách ngoan cường, năng động cho bản thân.
Thời Gia tìm đến một chuỗi cửa hàng
thức ăn nhanh mà cô rất thích, cô tự cổ vũ bản thân mình rằng: “Nào, cố lên,
vào đó nói với người phục vụ rằng mình muốn làm bán thời gian ở đây, chỉ cần
nói ra thì họ sẽ sắp xếp cho mình một cuộc phỏng vấn thôi.”
Cô xem qua một số kinh nghiệm phỏng
vấn của nhân viên phục vụ bán thời gian trong các nhà hàng thức ăn nhanh mà cô
tìm được trên mạng, nhưng Thời Gia không có nhiều kinh nghiệm, nên chỉ chuẩn bị
một số thông tin cơ bản.
Chuẩn bị sẵn sàng, Thời Gia bước lên
bậc thang, ngay khi cô đẩy cửa bước vào, một người phục vụ vừa bước ra khỏi
cửa, Thời Gia tha thiết nhìn chằm chằm đối phương.
“Hoan nghênh quý khách, quý khách đi
có một người thôi ạ?”
“Ừm.”
Ừm?
Thời Gia đi theo nhân viên phục vụ
đến chỗ ngồi, người nọ mang thực đơn tới, giới thiệu một số món mới ra. Thời
Gia căng thẳng nghe đối phương nói xong, mới xấu hổ nói ra: “Tôi tới đây là để
phỏng vấn…”
“A? Ngại quá, vậy cô cứ ngồi đây một
lát, để tôi đi hỏi quản lý trước đã.”
“Cảm ơn cô.”
Năm phút sau, người nọ quay lại và
nói với Thời Gia rằng cuộc phỏng vấn tạm thời không thể thực hiện được vì người
quản lý vừa mới rời khỏi cửa hàng, người nọ còn hỏi cô xem có thể chờ đợi hay
không.
Thời Gia gật đầu, đại ma vương độc
ác lại bắt đầu thao túng não bộ của cô, ngồi không mãi cũng chán, cô bèn gọi
người phục vụ: “Tôi muốn suất ăn này, cảm ơn.”
“Được.” Người phục vụ ghi chú món ăn
lại cho cô.
Hai mươi phút sau, Thời Gia gửi cho
Hứa Lẫm một tin nhắn WeChat: “Em đang đi phỏng vấn cho một công việc bán thời
gian đó!”
Hứa Lẫm: “Thật l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.