Lễ Quốc Khánh tiêu không ít tiền, sinh hoạt phí của Thời Gia đã sắp hết, chủ yếu là tiền đi khám bác sĩ đã sắp hết.

Thật ra tiền sinh hoạt của Thời gia không ít, có thể bởi vì mẹ của Thời Gia hy vọng con gái sẽ chăm sóc phát triển bản thân nhiều hơn cho nên không cắt xén sinh hoạt phí của cô nhưng mà có lẽ bà ấy không thể ngờ được tiền sinh hoạt mà bà ấy đưa bị Thời Gia cầm đi khám bác sĩ hết.

Thời Gia cảm thấy khá buồn cười, cô làm như vậy có được coi là tiêu tiền đúng chỗ hay không, chữa khỏi bệnh mới có thể làm đứa con mà cha mẹ tự hào chứ.

Gần đây cô cần phải có sự giúp đỡ của bác sĩ Tống, chuyện kết giao bạn bè của cô còn gặp rất nhiều vấn đề.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thời Gia quyết định chờ đến cuối tháng mẹ gửi tiền rồi tính tiếp, cũng còn chỉ có hai tuần nữa thôi.

Hai tuần này Thời Gia sống khá ổn, tuy rằng Hứa Lẫm cực kỳ vội nhưng ngày nào anh cũng tận dụng mọi thời gian rảnh để chia sẻ cuộc sống của anh với cô, Tiểu Mễ liên tục gửi cho cô tình hình đội chuẩn bị mô hình máy bay và tàu thuyền để chuẩn bị thi đấu và quá trình cô ấy theo đuổi ông chủ Hàn.

Cuộc sống của Thời Gia lập tức trở nên phong phú hơn, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện băn khoăn nên trả lời bạn trai trước hay trả lời Tiểu Mễ trước.

Các mối quan hệ của cô chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.

Thật là mới mẻ.

Rất nhanh đã tới ngày thi đấu của đội làm mô hình máy bay và tàu thuyền, Tiểu Mễ đi theo đội, tạm thời không rảnh quan tâm đến Thời Gia.

Ngày thi đấu chính thức, cả buổi sáng trong lòng Thời Gia cứ thấp thỏm canh cánh trong lòng không yên, cứ lướt xem vòng bạn bè của Tiểu Mễ và Hứa Lẫm.

Chờ đến khi cuộc thi kết thúc, Hứa Lẫm gọi điện thoại cho cô nói cả đội đã lấy được giải nhì toàn quốc nhưng thi thiết kế đơn thì anh và Hàn Thắng lấy được giải nhất!

Thời Gia cực kỳ vui vẻ: “Hứa Lẫm, anh giỏi quá, mọi người giỏi quá! Em vui thay cho anh!”

Hứa Lẫm cười nói: “Chờ anh tới tìm em, tặng huy chương cho em, này này này Tiểu Mễ, cô làm gì đấy?”

Ở đầu bên kia ồn ào, Thời Gia nghe thấy giọng của Tiểu Mễ: “Chỉ có một cái huy chương, anh cầm đi lỡ ông chủ Hàn muốn tặng cho tôi thì phải làm sao? Hay là anh đi làm thêm một cái nữa dự phòng đi.”

Hứa Lẫm: “Cô đúng là người nghĩ nhiều.”

Thời Gia nghe thấy hai người bọn họ cãi nhau thì cười không ngừng.

Cô nói với Hứa Lẫm: “Hay là anh đưa cho Tiểu Mễ đi, lỡ như ông chủ Hàn muốn tặng cho Tiểu Mễ thật thì sao?”

Hứa Lẫm thở dài: “Cũng chỉ có em tin Tiểu Mễ.”

Tiểu Mễ lập tức giật lấy điện thoại nói với cô: “Gia Gia, em tin chị sao? Em là người anh minh nhất đó bảo bối, chờ chị về rồi hôn em sau nhé!”

“Được.”

“Đồ ăn cướp…” Hứa Lẫm lẩm bẩm cầm lấy điện thoại nói với Thời Gia: “Anh tặng cho em cái khác.”

“Không cần đâu, thấy anh thắng em đã rất vui vẻ rồi!”

“Anh phải đi chụp ảnh chung, không nói chuyện với em nữa, chờ anh về sẽ tới gặp em ngay, em phải ngoan nhé.”

“Ừm, ừm!”

Tâm trạng của Thời Gia rất tốt, một mình đi ra ngoài trường học mua bánh kem, cô muốn mua cho Hứa Lẫm một món quà chúc mừng anh đã lấy được giải nhất cuộc thi.

Lúc đang chọn quà, Tiểu Mễ gửi tin nhắn wechat cho cô: “Mẹ nó! Ông chủ Hàn ôm chị! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Chị muốn chết trời ơi!”

Thời Gia cũng kích động theo: “Em biết ngay anh ấy cũng thích chị mà!”

“Lát nữa chị sẽ gửi video cho em xem ha ha ha ha ha, chị thật sự muốn cười chết, ai làm cho chị ngậm miệng lại đi!”

Buổi tới, lúc Thời Gia đang gọi điện thoại với Hứa Lẫm thì Tiểu Mễ gửi hai video tới.

Video thứ nhất khoảng hai phút, là hình ảnh sau khi công bố kết quả cuộc thi Tiểu Mễ nhào lên ôm lấy Hàn Thắng.

Hả... Thời Gia lướt lên trên nhìn lịch sử trò chuyện, cho nên rốt cuộc là ai ôm ai vậy?

Còn có một video nữa, chỉ có vài giây, Thời Gia click mở nhìn kỹ, hai người trong video đang ôm eo nhau, một tay ông chủ Hàn ôm lấy Tiểu Mễ.

Thời Gia xem không hiểu không biết trả lời như thế nào mới tốt.

Tiểu Mễ gửi một đoạn voice thật dài: “Em nhìn video thứ hai đi! Chị ôm anh ấy một chút muốn buông ra thì anh ấy cũng ôm lấy chị! Em nhìn kỹ nha! Nhìn cái tay kia đang dùng sức giữ chị lại kia! Nhìn kỹ đi ha ha ha ha!”

Thời Gia lại click mở xem kỹ, mặc kệ có phải hay không!

Cô trả lời: “Chính là anh ấy đang ôm chị! Không sai, ôm là phải yêu, nếu không thì bắt lại kêu anh ấy chịu trách nhiệm!”

Tiểu Mễ trả lời: “Ha ha ha ha, đúng vậy, chờ sau khi ăn cơm xong chị sẽ đi tìm anh ấy nói chuyện! Đến lúc đó chị sẽ livestream trực tiếp cho em nghe nha! À không được không được, lỡ hai chúng tớ nói một lúc rồi hôn nhau say đắm thì ngại biết bao ha ha ha ha ha!”

Thời Gia muốn cười chết nói chờ tin tốt của cô ấy.

Tiểu Mễ gõ chữ trả lời: “May là tiệc liên hoan đêm nay chị đã không ăn rau trộn, đợi lát nữa ông chủ Hàn biến thành cầm thú hôn chị say đắm! Hôn lưỡi ha ha ha! Ngại quá...”

Thời Gia trả lời: “Chị ngại thật sao?”

Tiểu Mễ: “Đáng ghét!”

Thời Gia: “Ha ha ha, cố lên cố lên!”

Tiểu Mễ thật sự đi tìm Hàn Thắng nói chuyện.

Kết quả đương nhiên là Hàn Thắng có chết cũng không chịu thừa nhận làm cho Tiểu Mễ tức chết, suốt đêm cô ấy cắt đoạn video đó lồng ghét thêm ma quỷ còn cho thêm hiệu ứng sau đó cô ấy gửi cho Thời Gia xem...

Thời Gia: “Lạ lạ chỗ nào ấy...”

Tiểu Mễ: “He he he, không giống video lúc đó đúng không…”

Thời Gia thật sự bái phục Tiểu Mễ, mặt cô đã đỏ bừng: “Làm ơn đừng gieo cho em những ảo tưởng của chị với người đó… Em không được…”

Tiểu Mễ trả lời: “Chị cũng không được!”

Thời Gia nghĩ thầm từ “không được” của hai chúng ta không cùng một ý.

Bị Tiểu Mễ làm loạn một trận nên lúc cô gọi điện thoại cho Hứa Lẫm thì có chút không tập trung.

“Gia Gia?”

“Dạ...”

“Em làm sao vậy?”

“Ừm... Nhớ anh.”

“Anh cũng nhớ em, cực kỳ muốn ôm em.”

“Ừm.”

Hứa Lẫm nghe thấy cô chỉ ừ cứ nghĩ là cô không muốn.

Anh và Hàn Thắng ở chung một phòng, không biết vài phút trước đã xảy ra chuyện gì mà Hàn Thắng đã thở phì phì lao ra ngoài, bây giờ chỉ còn một mình anh.

“Gia Gia, gọi video được không?”

Thời Gian kéo rèm vào kín một chút rồi mới đồng ý, cô đặt điện thoại dựa vào gối đầu, cô quỳ trên giường đối diện với camera của Hứa Lẫm.

Vốn dĩ tư thế này khá thoải mái nhưng Hứa Lẫm liếc mắt một cái có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong quần áo của cô.

“Bảo bối, mặc quần áo đàng hoàng, đứng dụ dỗ anh.”

Thời Gia đỏ mặt sửa sang lại quần áo, hai người liếc mắt đưa tình nhìn đối phương mà không ai lên tiếng.

Hứa Lẫm thấy cô có hơi buồn ngủ thì nói: “Em nằm đi, anh ngủ cùng em.”

“Ừm...” Thời Gia nằm xuống cầm lấy điện thoại, g�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play