May mắn được bạn cùng phòng Diêu
Diêu đón về trường học, ban đầu Thời Gia vốn dĩ muốn mời bạn ăn cơm, nhưng Diêu
Diêu đột nhiên phải đi hẹn hò, Thời Gia liền tự mình ở ngoài cổng trường ăn
chút gì đó rồi trở về phòng sau.
Phòng ký túc xá lúc này không còn
ai, hai người bạn đang ôn tập cho kỳ thi nghiên cứu sinh lên thạc sỹ ở thư
viện, hiện giờ chỉ có mình cô ở phòng, nên cô gọi điện thoại cho Hứa Lẫm để trò
chuyện.
Hứa Lẫm lo lắng hỏi trong điện
thoại: “Sau này đi đâu nói cho anh biết, anh sẽ hướng dẫn em đi lại, vạn nhất
buổi tối một mình không có người tới đón em thì làm sao?”
Thời Gia vừa cảm động lại vừa thấy
hơi có lỗi, nhưng đột nhiên trong đầu có thanh âm nhắc nhở cô “Không cần tỏ vẻ
đáng thương!”
Cô nói với Hứa Lẫm: “Lúc chuẩn bị
đến trạm tài xế có hỏi có người xuống xe không, nhưng em nói nhỏ quá, sau đó
cũng ngại không dám nói to cho tài xế nghe mới bị như vậy, em đúng là không làm
được gì nên hồn.”
Hứa Lẫm nói: “Tới trạm dừng xe bus
nguyên tắc là xe phải dừng lại dù có khách lên hay xuống thì việc dừng xe là
chức trách của họ, tài xế không dừng xe là chưa làm đúng trách nhiệm rồi, đâu
thể đổ lỗi cho hành khách nói nhỏ được, rất nhiều người lúc xe dừng lại mới
muốn xuống xe, pháp luật cũng đâu có quy định khi đi phương tiện giao thông
không được mất tập trung đúng không?”
Thời Gia bây giờ rất muốn ôm đùi
anh.
Hứa Lẫm lại nói: “Nhưng mà cũng phải
nói, làm tài xế xe bus thực ra cũng rất vất vả, có đôi khi muốn lười biếng một
chút cũng rất bình thường mà phải không, ở bất kỳ lĩnh vực nào cũng sẽ có người
lười biếng.”
Thời Gia thật sự rất thích anh, sao
có thể nói chuyện hợp tình hợp lý như vậy?
“Anh cũng thật biết an ủi người khác
quá đi!”
“Không phải đang an ủi em, anh chỉ
đang nói sự thật mà thôi.”
“Hì hì, em...”
“Hửm?”
“Em rất muốn gặp anh.”
Hứa Lẫm cười rộ lên: “Anh cũng rất
muốn gặp em, sao tháng một năm nay tới chậm vậy nhỉ.”
Thời Gia tràn đầy đồng cảm, lần đầu
tiên trong đời cô chờ mong kỳ nghỉ đến vậy.
Tranh thủ lúc bạn cùng phòng chưa
trở về, cô đi tắm trước, thu thập xong xuôi mới nằm lên giường tiếp tục nói
chuyện phiếm với Hứa Lẫm.
Anh cũng ở đang trên giường làm bài
tập, Thời Gia đeo tai nghe thỉnh thoảng cùng anh nói hai câu, đại đa số Thời
Gia ai làm việc nấy nhưng cả hai đều cảm thấy bình yên.
“Bạn cùng phòng em không trở về
sao?” Hứa Lẫm hỏi.
“Vâng, mọi người đều đang nỗ lực,
chỉ có em một lòng một dạ làm sâu gạo.”
Hứa Lẫm cười hỏi: “Tốt nghiệp xong
em có tính toán gì chưa?”
Thời Gia thở dài: “Chưa tính toán gì
cả, lúc trước em với mẹ có nói chuyện về việc này, ban đầu còn nghĩ học nghiêm
túc rồi vào ngành quảng cáo, làm việc chắc cũng dễ dàng hơn, nhưng khi học đại
học mới biết được muốn vào được nghề thì cần 05 năm kinh nghiệm, những lý thuyết
trên trường cũng chỉ hỗ trợ về mặt lý luận, muốn có kinh nghiệm thì cần ra
ngoài va chạm nhiều hơn…Mẹ em cũng nói đến vấn đề xuất ngoại”
“Em muốn ra nước ngoài sao?”
“Em không muốn, em định tốt nghiệp
xong sẽ đi tìm việc làm, cũng không có ý định thi lên thạc sỹ, còn anh thì
sao?”
“Anh cũng định đi làm luôn.” Hứa Lẫm
trả lời, anh bây giờ đang muốn dành toàn tâm toàn ý cho mô hình máy bay và tàu
thuyền, sau này sẽ cùng học trưởng Hàn tự xây dựng sự nghiệp.
“Nhưng em cảm thấy em sẽ không tìm được công
việc …”
“Đừng lo lắng, từ từ rồi sẽ tìm được
công việc phù hợp với em.”
Thời Gia vẫn đang lướt website mua
sắm, cô nhìn trúng vài món quần áo, click chọn đặt tới địa chỉ của Hứa Lẫm,
trong đầu toàn hình ảnh tưởng tượng anh mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp, nghĩ đến
đây cô liền bật cười.
“Em cười gì vậy?” Hứa Lẫm hỏi.
Thời Gia hướng màn ảnh cười:“Xem
soái ca.”
Hứa Lẫm làm bộ giận dỗi: “Ồ? Xem
soái ca nào vậy?”
“Xem anh đấy.”
Hứa Lẫm cười, anh ngồi thẳng người
lên: “Mời em tiếp tục xem.”
Thời Gia chống khuỷu tay ở bàn nhỏ
xem soái ca không chớp mắt, Hứa Lẫm không thấy cô tiếp tục nhắn tin cho mình,
một lát sau màn hình hiện lên dòng chữ Hứa Lẫm nói: “Muốn gặp em quá.”
Tức khắc mặt của Thời Gia liền trở
nên đỏ bừng: “Không nói chuyện với anh nữa, tạm biệt.”
Bạn cùng phòng lục tục trở về, ký
túc xá bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, Thời Gia đăng nhập Weibo thì nhìn một tin
nhắn của người lạ, không ngờ là nhãn hàng mặt nạ muốn hợp tác.
Cô như thế này cũng có người tìm đến
hợp tác quảng cáo sao? Đúng là quá thần kỳ!
Thời Gia hồi phục nhanh chóng nhắn
tin hỏi đối phương: “Anh xác định tìm tôi hợp tác sao? Tôi như thế này sao có
thể thu hút người mua được.”
Đối phương nhanh chóng nhắn lại:
“Đúng vậy, bảo bối à, tài khoản Weibo của cô khá hot mà, hơn nữa các fans đại
đa số đều là nữ sinh đúng không? Cô có muốn dùng thử chất lượng mặt nạ của
chúng tôi không? Đảm bảo sẽ không làm cô thất v� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).