Sáng hôm sau, Phỉ Phỉ và Thời Gia
cùng nhau đi tìm Chương Vân.
Trên đường đi Phỉ Phỉ rất tức giận,
cô ấy cảm thấy Chương Vân quả thực giống như một gói thuốc nổ, không hiểu sao
cứ tấn công bừa bãi?
Cô ấy tức giận suốt đường đi, Thời
Gia chỉ thở dài, tất cả đều do cô mà ra.
Đến cửa tiểu khu, Thời Gia bảo Phỉ
Phỉ gọi Chương Vân xuống, cô cảm thấy nếu để mình đi thì Chương Vân sẽ chắc
chắn không muốn gặp cô.
Hơn mười phút sau, Phỉ Phỉ dẫn
Chương Vân đi xuống, hai người cả đường cãi nhau đi đến đây, Thời Gia nghe thấy
Phỉ Phỉ giải thích với cô ấy chuyện hôm qua đi karaoke không phải là đang muốn
cô lập cô ấy.
Thời Gia rất căng thẳng, bàn tay cô
để ở trong túi chạm tới mép của tờ giấy chẩn đoán bệnh, thật ra... Ban ngày ban
mặt ở nơi người đến người đi như trước cửa tiểu khu, tự nói về căn bệnh kỳ lạ
của mình, thấy rất là xấu hổ.
Chương Vân đi tới trước mặt cô,
không kiên nhẫn hỏi: “Lại có chuyện gì đây?”
Thời Gia xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi,
lời cậu nói tớ đã nghĩ qua, cho tới nay quả thật là tớ không biểu hiện ra sự
chân thành cùng với sự trân trọng đối với bạn bè, nhưng mà cậu có thể tha thứ
cho tớ không?”
Chương Vân nhìn Thời Gia, lần nữa
cảm thấy dáng vẻ đáng thương của cô khiến người ta chán ghét.
Cô ấy lạnh lùng hỏi: “Cô đang cố bắt
cóc tình cảm* của tôi sao? Trong những năm qua tôi chịu đựng cô bao dung cho cô
còn chưa đủ hay sao? Tôi muốn hòa hợp với những người mà mình thích không được
hay sao? Tôi nhất định phải chiều chuộng cô cả đời hay sao?”
*Bắt cóc tình cảm: Sử dụng danh
nghĩa tình cảm để buộc đối phương làm những chuyện họ không muốn làm.
Thời Gia xấu hổ không chịu nổi, từ
cổ đến toàn bộ khuôn mặt cô bắt đầu ửng đỏ, đầu óc cũng như muốn trở thành bột
nhão, cô nhỏ giọng nói: “Tớ… Tớ không bình thường... Tớ đến đây để xin lỗi cậu,
tớ là muốn…”
Chương Vân nghẹn lời: “Cô muốn cái
gì thì phải có cái đó sao? Tôi không có quyền được lựa chọn bạn bè cho mình
hả?”
“Tớ là muốn nói cho cậu biết, cậu là
người bạn tớ rất quý trọng…”
Đáng tiếc những lời này không thể
nói được hoàn chỉnh, Thời Gia nhìn người bạn tốt ngày xưa của mình, sự chán
ghét của cô ấy đối với cô thật sự giống như sắp tràn ra ngoài.
Nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ như
vậy, sự thay đổi cho tới bây giờ cũng không phải một sớm một chiều, cô phải
kiên trì.
Thời Gia cố gắng thú nhận bản thân:
“Tớ có chướng ngại xã giao, có thể có đôi khi…”
“Có bệnh thì chữa bệnh, ai mà không
mắc chứng sợ xã hội? Chẳng lẽ cứ nhắm vào bạn bè rồi phát bệnh là liều thuốc
giải duy nhất mà cô tìm được sao?
Thời Gia cắn chặt môi, bàn tay ở
trong túi của cô dùng sức siết chặt tờ giấy chuẩn đoán bệnh rồi lại buông ra.
Cô ngẩng đầu nhìn Vân Vân, miễn
cưỡng nở một nụ cười khó coi: “Cảm ơn cậu vì đã làm bạn bè với tớ.”
Nói xong cô lại nhìn về phía Phỉ Phỉ
tạm biệt: “Cũng cảm ơn cậu vì đã làm bạn với tớ, thật sự cảm ơn, tớ cũng xin
lỗi cậu vì đã không thể đối xử chân thành với cậu và Chương Vân hơn, tớ thật sự
rất xin lỗi.”
Phỉ Phỉ: “Trời ơi phiền sắp chết
rồi, cậu cũng đừng nói những lời như thế này nữa, hiện tại đừng nói gì, bình
tĩnh rồi nói sau.”
Thời Gia bàng hoàng một mình rời đi.
Ầm ầm ầm một tiếng vang lớn, mây đen
dày đặc, gió lốc nổi lên bốn phía, Thời Gia nhìn thấy trên vỉa hè ở phía trước
có một cái túi nilon bay phấp phới trên không trung.
Sao lại như vậy?
Thời Gia từng chút từng chút sắp xếp
lại quá trình quen biết giữa mình và Chương Vân cho tới bây giờ.
Mưa lớn nói đến là đến, Thời Gia
không mang theo ô đúng lúc trú mưa tại gần đó.
Cô nghĩ đến lúc Chương Vân khi học ở
trường cấp ba chủ động chào hỏi chủ động làm bạn với cô, cô ấy cũng là người
bạn đầu tiên đến nhà cô.
“Thời Gia, tên của cậu thật dễ nghe,
không bình thường giống như tên của tớ.”
“Đừng có mà lúc nào cũng đọc sách
học tập, chúng ta đi chơi đi.”
“Tớ thích nhất là nói chuyện trên
trời dưới đất với cậu, cậu cũng sẽ không nói cho người khác biết.”
“Thời Gia, sau này chờ đến khi chúng
ta mua nhà liền tặng quà cho nhau đi, cậu thích sữa Vượng Tử, tớ làm cho cậu
một bức tường bằng sữa, mỗi ngày vào cửa liền nhìn thấy một bức tường sữa Vượng
Tử cười với cậu có được hay không? Cậu định sẽ tặng tớ cái gì vậy?”
…
Coi như là may mắn đi, chạy hai con
phố thì gọi được một chiếc xe không có người.
Sau khi về nhà tự nhiên bị trách
mắng một trận, Thời Gia đi tắm rửa sạch sẽ sau đó mặc đồ ngủ nằm vào trong
chăn.
Cô gửi wechat cho Hứa Lẫm nói mình
bị bệnh muốn ngủ nên không thể ra ngoài, sau đó liền tắt điện thoại di động.
Một giây trước khi nhắm mắt lại, cô
nhìn thấy Đại Ma Vương đi về phía cô, mà chính cô là người mở cửa ra.
“Gia Gia?”
“Tỉnh dậy đi…”
Thời Gia bị đánh thức từ trong giấc
mơ, nh ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).