Nam tử râu tóc bạc trắng kia bước đến trước mặt hai người, ánh mắt hắn không chú ý nhiều đến Ngu Xúc vừa tắm rửa xong, mà là nghi ngờ nhìn Lam Tiểu Bố, sau đó mới nhìn về phía Ngu Xúc.
“Chắc hẳn các ngươi vừa rơi xuống đây không lâu nhỉ? Vì sao ngươi lại bình yên vô sự?” Nửa câu sau là nam tử này hỏi Ngu Xúc.
Người này mặc dù không có hơi thở Tiên Đế dao động, thần niệm cũng biến mất không có, nhưng mà Lam Tiểu Bố khẳng định nam tử râu tóc bạc trắng trước mắt này là một Tiên Đế. Hắn từng qua lại với rất nhiều Tiên Đế, đây hoàn toàn là một loại trực giác.
“Ta tại sao phải có việc gì?” Tính cách Ngu Xúc đã trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.
Nam tử nhíu mày nói, “Lúc trước khi ta ngã xuống đây, phải hơn trăm năm mới chữa khỏi vết thương, ngươi nhìn giống như…”
Ý kia rất rõ ràng, đó chính là nhìn dáng vẻ Ngu Xúc không giống người đã rơi xuống đây hơn trăm năm.
Khi ánh mắt hắn nhìn về phía tay chân Lam Tiểu Bố, tựa như hiểu rõ, cười một cái rồi nói, “Đối với đạo lữ của mình như vậy, cũng xem như có tình có nghĩa.”
Là đạo lữ của Lam Tiểu Bố sao? Ngu Xúc len lén liếc nhìn Lam Tiểu Bố một chút. Cũng không biết còn được bao nhiêu ngày, Lam đại ca là người rất tốt, nếu như hắn đồng ý…
Lời Lam Tiểu Bố nói đã cắt ngang suy nghĩ của Ngu Xúc, “Tiền bối, chúng ta bị rơi xuống đây đã một khoảng thời gian rồi, trong này không có chút sinh khí và nguyên khí nào, tu sĩ sống sót trong tình hình này đều dựa vào tinh huyết của bản thân, qua thời gian dài sẽ vẫn lạc ở chỗ này. Còn chuyện chữa thương, thời gian trăm năm sợ cũng chẳng có khả năng đâu?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT