Mấy tiếng sau, cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng đi tới chân núi. Lúc này, Lam Tiểu Bố đã hoàn toàn mất phương hướng, khi đánh nhau với Cung, la bàn của hắn đã bị rơi mất, bây giờ đi hướng nào hắn cũng không biết. Ăn qua loa một miếng lương khô, Lam Tiểu Bố dựa vào cảm giác nhanh chóng rời tới một địa phương khác.
      Hắn lo Cung sẽ quay lại trả thù, đừng nói là Cung, cho dù là mấy tên đồ đệ của hắn ta hắn cũng không còn sức đánh.
      Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, thứ khiến Lam Tiểu Bố thở phào nhẹ nhõm là không thấy Cung tìm tới nữa. Mà thứ khiến hắn vui nhất là cánh tay bị gãy của hắn khôi phục rất nhanh.
      Dưỡng thương gân động cốt cần một trăm ngày không phải nói điêu, nhưng hắn chỉ mất có mấy ngày mà cánh tay bị nứt xương đã bắt đầu hồi phục lại, điều này khiến Lam Tiểu Bố nảy lên một suy đoán có thể liên quan tới cảnh giới của hắn. Hắn đã qua cảnh giới Tẩy Tủy, bây giờ đã là võ gỉa Thông Mạch.
      Lương khô không còn nhiều lắm, Lam Tiểu Bố thứ săn một ít thú hoang để lót dạ.
      Cũng may sâu trong núi Côn Luân không thiếu thú hoang, nơi này ít người lui tới nên động vật hoang trong này rất dễ thấy. Tìm đĩa bay trong nửa tháng, quần áo của Lam Tiểu Bố bắt đầu rách tả tơi, nhưng hắn ngày càng trở nên bình tĩnh, núi Côn Luân rộng lớn như vậy, muốn tìm một cái đĩa bay thì không thể vội vàng được.
      Hơn nữa hắn đã tìm ra một cách tốt hơn, đó là cứ cách một thời gian sẽ tu luyện một hồi. Thông qua tu luyện hắn có thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa đang không ngừng nồng đậm hơn, mà nguyên khí thiên địa càng nồng nặc thì hắn càng dễ xác định được phương hướng mình cần tìm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play