Không đúng, móng vuốt của Cổ Đạo có sự thay đổi. Móng vuốt sắc bén trước kia đã mất đi, thay vào đó là đệm thịt thật dày, giống như một con mèo…
      “Cổ Đạo, ngươi biết nói chuyện rồi sao?” Lúc này Lam Tiểu Bố mới tỉnh ngộ lại.
      Cổ Đạo đắc ý nói, “Đúng vậy, thời điểm ta độ kiếp đã hấp thu một lượng lớn nguyên khí Hỗn Độn, cho nên đã có thể nói chuyện được.”
      “Tại sao ngươi lại gọi ta là Bố gia?”
      Cổ Đạo thật thà duỗi móng vuốt gãi gãi đầu: “Ta thấy những lúc người không vui, thường sẽ tự xưng là Tiểu Bố gia gia để cân bằng cảm xúc, cho nên ta gọi ngươi là Bố gia.”
      Lam Tiểu Bố hiểu rõ, hóa ra gia hỏa này sợ mình không vui sẽ bắt nó nấu lên, cho nên gọi mình là Bố gia trước để hắn vui vẻ một chút.
      “Lam huynh, đa tạ.” Giờ phút này Phục Thiên Ngấn mới có cơ hội nói lời cảm ơn với Lam Tiểu Bố, nếu như không có Lam Tiểu Bố, cho dù hắn có thể bước vào Kim Tiên cảnh cũng không phải là bây giờ. CHo dù có khí lưu Hỗn Độn, hắn cũng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play