Thất Trụ Thiên là một lão cáo già, chỉ cần nhìn lướt qua sắc mặt Trang Tích Nguyệt là biết, đây là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà, hắn ta cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể cười khan.
Lam Tiểu Bố chỉ có thể truyền âm cho Tề Mạn Vi, “Mạn Vi sư muội, ngươi đối với ta như vậy, trong lòng ta đã xem ngươi là thê tử, chỉ là chuyện thành hôn cần phải có Thải Tư chứng kiến mới dược, ta cảm thấy mình đã có lỗi với Thải Tư.”
Tề Mạn Vi gật đầu, không hề có chút bất mãn nào. Nàng biết mình là kẻ đến sau, hơn nữa Lam Tiểu Bố không chỉ một lần nhắc đến Lạc Thải Tư với nàng. Chính mình đi theo Lam Tiểu Bố, đã đến bước đại đạo thứ bảy, còn Lạc Thải Tư có vẻ như chỉ mới đến Sáng Đạo cảnh, đối với Lạc Thải Tư mà nói, có chút không công bằng. Nàng đồng thời cũng hiểu rõ, nếu như không phải vì Lạc Thải Tư, chuyện Lam Tiểu Bố cười nàng cũng sẽ không lề mà lề mề như vậy.
Thất Trụ Thiên đang định nói vài lời phá vỡ tình cảnh lúng túng, đã thấy một đạo quang mang từ đằng xa nhanh chóng lao đến.
Quy tắc trong hư không chấn động kịch liệt, giờ phút này ngay cả không gian đều đang sôi trào.
“Là lão Thạch.” Lam Tiểu Bố nhận ra người đang lao đến là Thạch Trường Hành, lập tức lấy Trường Sinh Kích ra, Mạc Vô Kỵ cũng đã nhận ta là Thạch Trường Hành, hắn cũng lấy Phàm Nhân Kích ra.
Trong tay Thạch Trường Hành kéo theo một người, không biết người này sống hay chết, chỉ là từ vết máu và hơi thở hỗn loạn trên người Thạch Trường Hành, chắc hẳn Thạch Trường Hành vừa mới đánh nhau với người khác, hơn nữa còn rơi vào thế hạ phong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT