Liễu Li vốn định rời đi, thân thể lập tức cứng đờ. Sau đó cô ta xoay người, mắt nhìn chằm chằm vào Phiến Thiên Nguyệt. Lam Tiểu Bố có thể cảm nhận được rõ ngón tay của Liễu Li hơi rung lên, dĩ nhiên là do bị kích động với chuyện cá ánh bạc phẩm chất đặc biệt.
      Mặc dù cô ta chưa mở miệng hỏi, nhưng sự khát vọng và kích động trong mắt lại không thể bỏ qua được.
      Phiến Thiên Nguyệt lấy một miếng ngọc giản sứt mẻ ra đưa cho Liễu Li: “Đây là đồ của tiên môn ta, bây giờ đưa cho ngươi.”
      “Đa tạ.” Liễu Li không chút do dự nhận lấy ngọc giản, thậm chí còn nói đa tạ.
      Lam Tiểu Bố than thầm một tiếng, thoạt nhìn Phiến Thiên Nguyệt rất nhu nhược, nhưng cũng chẳng phải đèn đã cạn dầu. Hành động lần này trực tiếp thể hiện rằng đang trả lại ân tình của người ta. Hơn nữa còn tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành động rất xinh đẹp.
      Cho tới khi Liễu Li rời đi, Phiến Thiên Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi nói: “Không biết vị Quế Vô Thủ kia có tới nữa hay không.”
      Lam Tiểu Bố xua tay chặn lại, nói: “Ta nghĩ tên đó sẽ không dám tới nữa, ông ta không có cái gan đó.”
      Lam Tiểu Bố có thể nhìn ra được nỗi sợ của Quế Vô Thủ đối với Tây Côn Luân phái đã xâm nhập tới tận xương tủy. Trước khi Quế Vô Thủ rời đi hắn đã nói Liễu Li là vị hôn thê của hắn, trước khi Quế Vô Thủ điều tra rõ sự thật thì ông ta tuyệt đối không dám động tới hắn.
      Mà lúc ông ta điều tra rõ thực hư thì lúc đó hắn đã tiến vào Côn Khư huyền giản. Chỉ cần vượt qua được hai ngày thì nguy cơ trước mặt coi như đã được giải quyết. Thật xin lỗi, hắn đành bất đắc dĩ mượn thân phận của Liễu Li để ngăn chặn một chút.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play