Lam Tiểu Bố thở phào một hơi, xem ra Đế Hưu Thụ ở trong thế giới của hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Sở dĩ hắn không đặt Đế Hưu Thụ vào trong Vũ Trụ Duy Mô, đó là vì sau khi Vũ Trụ Duy Mô xảy ra chuyện hai lần, trong lòng hắn vẫn luôn có chút vướng mắc. Hai lần đều là tại thời khắc sống còn mà hắn không thể nào tiến vào trong Vũ Trụ Duy Mô được, lần thứ nhất có thể nói là do tên Cơ Vận ở trong trận bàn May Mắn kia giở trò, nhưng lần thứ hai thì lại chẳng có lý do nào cả.
Khi tu vi của hắn càng cao, tác dụng của Vũ Trụ Duy Mô đối với hắn dần dần biến thành là thứ chỉ dùng để tạo dựng mô hình kết cấu. Còn khi xảy ra đại sự sống còn, hắn tin tưởng vào Trường Sinh giới của mình hơn một chút.
“Ngươi thật sự đã đào hai cái cây kia đi rồi?” Toàn Dịch trừng to hai mắt nhìn Lam Tiểu Bố, thậm chí còn có chút không dám tin.
Hai cái cây này mặc dù hắn không biết là cây gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy chắc hẳn là một trong mười đại thần thụ.
Lam Tiểu Bố nhìn chằm chằm Toàn Dịch, thậm chí hắn còn muốn diệt đi gia hỏa này, bởi vì hắn biết rất rõ cây này là gì.
Sau khi lấy đi hai gốc cây đại thụ này, Trường Sinh giới xảy ra biến hóa, giờ phút này hắn mới nhớ đến một truyền thuyết Viễn Cổ. Hắn không nhớ rõ đã đọc ở đâu một đoạn văn thế này:
“Ở hướng đông 50 dặm là hòn núi Thiếu Thất, trăm loài cỏ cây thành vựa. Trên đó có loài cây, tên nó là đế hưu, lá dạng như cây dương, cành nó năm đường, hoa vàng quả đen, uống vào không giận. Trên đó lắm ngọc, dưới đó nhiều sắt. Sông Hưu Thủy đi ra, rồi chảy hướng bắc trút vào sông Lạc, trong nước nhiều cá đế, dạng nó như rắn chu mà cựa dài, chân trắng mà chĩa vào, ăn vào không bệnh yếm độc, có thể đem ngăn binh.” (Sơn Hải kinh)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT