Niết Bàn thần thành, thần thành lớn nhất Vô Căn Thần giới. Người của Vô Căn Thần giới vốn không nhiều, nhưng tu sĩ ở Niết Bàn thần thành thì có hơn ngàn vạn.
Sở dĩ Niết Bàn thần thành náo nhiệt và phồn hoa như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là vì Vô Căn học cung. Tiền thân của Vô Căn học cung chính là Niết Bàn học cung, Niết Bàn học cung là một nơi có tính bao dung cực lớn. Vô Căn học cung dựng lên đều dựa theo quy tắc của Niết Bàn học cung, cho nên Vô Căn học cung đối với các tu sĩ cũng cực kỳ bao dung. Không chỉ bao dung, Vô Căn học cung còn dùng cái giá thấp nhất để cung cấp các loại công pháp, đan dược, động phủ, các loại tài nguyên tu luyện.
Những tài nguyên này đều có thể dùng điểm cống hiến để đối lấy, chỉ cần là cống hiến cho Vô Căn Thần giới, thì có thể lấy được điểm cống hiến của Vô Căn học cung.
Bên ngoài tấp nập người đến người đi vào Niết Bàn thần thành, giờ phút này có một tán tu lôi thôi lếch thếch đang đứng bên ngoài cửa thành. Tán tu này không biết từ đâu xuất hiện, từ dáng vẻ phong trần và hơi thở trên người có thể thấy được, đây là một tu sĩ cô độc thường xuyên di chuyển bên ngoài vì tài nguyên tu luyện.
Tóc dài xốc xếch tùy tiện kết búi tóc tán tu ở sau lưng, hai mắt đục ngầu tang thương, xem ra chính là khổ tu sĩ có tư chất bình thường. Giờ phút này tên tán tu kia nhìn Niết Bàn thần thành phồn hoa náo nhiệt, tựa như đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, một hồi lâu sau mới thì thào nói, “Quả nhiên là đệ nhất thần thành.”
Tên tán tu này chính là Lam Tiểu Bố dịch hình thành, hắn chẳng những cải biến gương mặt của mình, ngay cả hơi thở và trạng thái cũng thay đổi.
“Đương nhiên rồi, Vô Căn Thần giới vốn cũng có tên là Vô Căn Thần Khư, bây giờ người gọi Thần Khư càng lúc càng ít, cũng là vì Vô Căn học cung tồn tại. Vô Căn học cung đã làm nên cống hiến to lớn cho Vô Căn Thần giới, cho nên mới có địa vị như ngày hôm nay.” Nghe thấy Lam Tiểu Bố lẩm bẩm, bên cạnh có một tu sĩ nói.
Lam Tiểu Bố nghiêng đầu nhìn thấy một tên tán tu gần giống như hắn, thực lực đại khái là Thần Quân sơ kỳ. Dáng người của người này thấp hơn Lam Tiểu Bố một chút, trên lưng đeo một thanh trường đao.
TRong tình huống bình thường, đồ vật của tu sĩ đều sẽ đặt vào trong nhẫn trữ vật. Lấy pháp bảo ra đeo lên người, chủ yếu là nói cho người khác biết hai chuyện, thứ nhất đạo của ta chính là Sát Phạt chi đạo, thứ hai là không nên tùy tiện chọc đến ta. Trên thực tế loại tu sĩ này quả thật rất khó chọc đến.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT