Vọng Luân hận không thể lấy pháp bảo của mình ra dạy dỗ Lam Tiểu Bố một trận, tốt nhất là có thể giết chết luôn Lam Tiểu Bố. Nhưng mà cuối cùng hắn vẫn nhịn được, giết chết Lam Tiểu Bố ở nơi này, đó là chuyện không thể nào. Một khi ra tay với Lam Tiểu Bố, kết quả hắn nhất định sẽ phải tìm một chỗ để khôi phục nguyên khí, không cẩn thận thì rất có thể sẽ bị vẫn lạc ở nơi này. Không chỉ như vậy, hắn muốn cảm ngộ đạo tắc vũ trụ ở nơi này cũng sẽ rất khó khăn, đừng nói đến chuyện vượt qua Thần Vị Môn.
Đến được nơi này đối với hắn mà nói chính là cơ duyên, cũng không nên vì bản thân đánh mất lý trí mà biến cơ duyên thành tai nạn.
Cuối cùng lý trí của Vọng Luân đã chiến thắng xúc động, hắn hít một hơi thật sâu nói, “Lam đạo hữu, ngươi chắc hẳn phải biết, cho dù thực lực của ta chỉ còn một phần vạn, ngươi cũng chẳng thể giết chết được ta. Nói cách khác, ngươi và ta đánh nhau ở nơi này, chỉ có thể tiện nghi cho những người khác mà thôi.”
Lam Tiểu Bố có thể nổi điên không cần mạng, nhưng Vọng Luân hắn thì không thể. Nói cách khác, ở nơi này có thể tùy tiện cảm ngộ các loại quy tắc thiên địa, đạo pháp vũ trụ. Lam Tiểu Bố chỉ là một con kiến hôi nho nhỏ, hoàn toàn không thể nào cảm ngộ được, Lam Tiểu Bố ở nơi này chính là dư thừa.
Mà hắn thì khác, năng lực cảm ngộ của hắn mạnh hơn Lam Tiểu Bố không biết bao nhiêu ngàn lần, Lam Tiểu Bố đến đây là dư thừa, còn Vọng Luân hắn không phải là dư thừa.
Nếu như Lam Tiểu Bố biết suy nghĩ của Vọng Luân, sẽ biết ngay Vọng Luân đang xem Lam Tiểu Bố hắn là một học sinh dốt không có lý tưởng, mà Vọng Luân đã xem bản thân mình chính là một vị học bá. Theo góc nhìn của Vọng Luân, hắn là một bọc bá, đương nhiên không thể liều chết đánh lộn với một học tra như Lam Tiểu Bố.
Thấy Lam Tiểu Bố không ra tay, Vọng Luân tiếp tục nói, “Ngươi không phải là lo lắng sau khi ta rời khỏi đây sẽ gây bất lợi cho ngươi hay sao? Ta thề ta sẽ không gây bất lợi cho ngươi. Nếu như ngươi muốn, Vọng Luân ta lập tức thề, sau đó mọi người tự tu luyện phần mình đi.”
Lam Tiểu Bố biết mình muốn ở nơi này giết Vọng Luân là chuyện không thể nào, mặc dù hắn muốn xử lý Vọng Luân, nhưng một khi Vọng Luân mà liều mạng, nhất định sẽ lưỡng bại câu thương.
“Cũng được, ngươi thề đi. Nhưng mà phải thành tâm đó, nếu không đừng trách ta vò mẻ không sợ bể, ở chỗ này đồng quy vu tận với ngươi. Nếu như ngươi không tin, có thể đi hỏi người khác một chút, trước đây không lâu ta còn sống mái một trận với Đồ Võng ở cửa hàng Vạn Vật đấy, cũng là do hắn bán hàng giả cho ta.” Lam Tiểu Bố nói.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT