Cái Thiên Nhai này tựa như không có điểm cuối, cũng không biết ở nơi này có bao nhiêu người mở cửa hàng. Lam Tiểu Bố không nhìn thấy bao nhiêu người khách, nhưng mà hầu như người người đều có một cửa hàng. Điều này khiến Lam Tiểu Bố hoài nghi lời Đồ Võng nói cho hắn chưa đúng lắm.
      Nhiều người mở cửa hàng như vậy, bây giờ giống như chỉ có một người khách là hắn đi dạo, nhiều nhất thì chỉ có thêm Vọng Luân nữa thôi. Những người mở cửa hàng này lấy cái gì để sinh tồn?
      Lam Tiểu Bố đi khoảng trọn một ngày, lúc này mới tới điểm cuối Thiên Nhai. tại điểm cuối Thiên Nhai, là một cái quảng trường hư không không nhỏ.
      Đối diện quảng trường hư không là một cái đạo môn cao không đến mười trượng, đạo vận lưu chuyển, tựa như không hề đơn giản. Chắc hẳn đây là Thần Vị Môn? Lam Tiểu Bố thầm nghĩ cái Thần Vị Môn này cũng chỉ cao mười trượng mà thôi, khó bay qua lắm sao? Đợi lát nữa thử một chút.
      Dời mắt khỏi Thần Vị Môn, Lam Tiểu Bố cuối cùng cũng nhìn thấy một đám người trên quảng trường. Nói là một đám người, thật ra chỉ có mười người mà thôi, mà Hủy Diệt Thánh Nhân Vọng Luân bây giờ cũng đang nằm trong số đó. Chỉ là giờ phút này Vọng Luân đang đứng chung với một nam tử có thân hình cao lớn, tựa như đang muốn nói gì đó. Những người còn lại thì đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, tựa như đang cảm ngộ đạo vận.
      Lam Tiểu Bố bước vào quảng trường, lập tức cảm nhận được từng đạo hơi thở Thiên Đạo huyền ảo, những luồng hơi thở Thiên Đạo này vô cùng vô tận, huyền ảo phức tạp. Phản ứng đầu tiên của Lam Tiểu Bố chính là, trong loại hơi thở thiên địa huyền ảo phức tạo này, ai ai đang trong quá trình tu đạo đều cần cảm ngộ các loại quy tắc đại đạo, mà nơi này còn rõ ràng hơn bên ngoài rất nhiều lần.
      Cuối cùng Lam Tiểu Bố cũng hiểu, vì sao người nơi này không muốn rời khỏi Thiên Nhai. Nếu như tu luyện đến tầng thứ nhất định, ở lại nơi này cảm ngộ Thiên Đạo, quả thật là mạnh hơn bên ngoài rất nhiều.
      Nhưng mà Lam Tiểu Bố chỉ có cảnh giới Thiên Thần, hắn không hề ở lại nơi này cảm ngộ quy tắc Thiên Đạo, mà đi đến trước mặt Vọng Luân, “Vọng Luân đạo hữu, đã lâu không gặp.”
      Nhìn thấy Lam Tiểu Bố ở xa xa, Vọng Luân đang cầu nguyện, tên hỗn đản này không được qua đây, hắn không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ra…

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play