Một hồi lâu sau, Tể Tấn Trần thở dài, hắn biết mình đã không còn tư cách bắt ép Lam Tiểu Bố đi nữa rồi. Có lẽ cho Lam Tiểu Bố thời gian trăm năm là sai, nhưng hắn không cho Lam Tiểu Bố trăm năm, hắn cũng không thể nào tiến vào rừng bia được.
      “Yến Đế, đã vậy thì ngươi nói một chút xem tìm ta rốt cuộc là để làm gì? Có muốn đi hay không, ta còn phải cân nhắc một chút.” Lam Tiểu Bố nói.
      Thấy mấy người Thích Khai Thương ngồi xuống, Tể Tấn Trần nói, “Cung điện trong Ẩn Cung Hồ ở rừng bia kia có vấn đề, lúc trước khi thần niệm của chúng ta phát hiện ra cung điện kia rồi tìm đến, cửa lớn cung điện đột nhiên mở rộng, không chỉ như vậy, từ sâu trong cung điện còn bắn ra mấy quả cầu lơ lửng trong hư không đại điện. Bên trong những quả cầu đó đều ẩn chứa bảo vật, không phải pháp bảo đỉnh cấp thì cũng là công pháp hoặc thần thông đỉnh cấp. Tất cả mọi người đều vọt vào trong cung điện, ta cũng không ngoại lệ. Vì những bảo vật này, mọi người ra tay đánh nhau, Hòa Đế bị vẫn lạc tại chỗ, còn lại Ôn Đế và Loan Đế bị thương, lúc đó bản thân ta cũng bị trọng thương. Nếu không phải vì tham niệm của ta không sâu, ta cũng không có cơ hội ngồi ở đây.”
      “Bảo vật gì?” Lam Tiểu Bố kinh ngạc hỏi.
      Có thể khiến cho những Đạo Quân bình thường khách khách sáo sáo này ra tay đánh nhau, những bảo vật này bình thường sao? Cho dù là khách sáo thật hay giả, việc ra tay giữa các Thần Vương đều không được phép ở Thần giới.
      Tể Tấn Trần nói, “Ta chỉ nhìn thấy một cái kim điệp, còn có một cái nữa hình như là thần thông na di. Những cái khác ta không biết. Ta biết thực lực mình có hạn, cho nên khi người khác đang tranh đấu, ta nghĩ đến việc bản thân mình bị trọng thương, cho nên dứt khoát rút lui. Chỉ là khi ta vừa rời khỏi cung điện kia, thậm chí còn chưa bước ra khỏi hồ, cửa lớn cung điện kia tựa như bắt đầu tiêu tán, sau đó cung điện cũng dần dần biến mất. Trong lòng ta kinh hoảng, nhanh chóng xông ra khỏi Ẩn Cung Hồ.”
      TRong lòng Lam Tiểu Bố cũng vô cùng hoảng sợ, cung điện ở dưới đáy hồ đương nhiên hắn cũng biết. Lúc trước tu vi của hắn quá thấp, không thể nào tìm ra được cửa lớn mà vào. mặc dù bây giờ Vũ Trụ Duy Mô đã tạo dựng được mô hình kết cấu của cung điện kia, nhưng mà cung điện không thấy đâu nữa. Hắn thật sự không ngờ đến, cung điện kia còn có thể nham hiểm như vậy. Nếu lúc trước hắn có thể đi vào, vậy có phải bây giờ hắn đã không còn nữa rồi không?
      “Yến Đế, nếu ngươi đã biết Ẩn Cung Hồ như thế, vì sao còn muốn tìm ta? Tu vi như ta hình như không giúp ngươi được gì cả?” Lam Tiểu Bố hỏi.
      Tể Tấn Trần thở dài, “Cái hồ kia ta dự định tự mình đi xem, nhưng mà ta dẫn ngươi theo không phải vì cái hồ kia, mà là sau khi đến cái hồ kia rồi, nếu như không cứu được những Đạo Quân còn lại và tra được một chút manh mối nào, ta định sẽ tiến đến Bi Lâm Thần Vực. Ta đoán, ngươi chắc hẳn biết cách đi xuyên qua rừng bia như thế nào.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play