“Mẫn Luân đã lấy đi phần lớn Mặc Kim của Vũ Thành, ngươi có lấy Mặc Kim trong nhẫn của Mẫn Luân lại không?” Trên mặt ĐƠn Đinh đầy ý cười hỏi.
Lam Tiểu Bố đáp, “Ta rất muốn lấy đồ trong đó ra, chỉ là chiếc nhẫn kia của Mẫn Luân có cấm chế, trong lúc nhất thời ta còn chưa mở ra được. Lúc này Quân soái có nói với ta là phải đưa Mẫn Luân đi đổi người, ta sợ chậm trễ đại sự của Đạo Quân, cho nên đành phải trả chiếc nhẫn lại cho hắn.”
“Ai, đáng tiếc…” Đơn Đinh ai một tiếng, cũng không biết có phải là không tin lời Lam Tiểu Bố nói hay không.
Lam Tiểu Bố hoàn toàn không thèm để ý, có tin tưởng hắn hay không, hắn cũng sẽ không ở lại cái nơi khỉ gió này nữa.
“Phụ vương…” Đơn Vũ Thành lại định nói gì đó.
Đơn Đinh từ tốn nói, “Đang ở trong quân, cứ gọi là Đạo QUân đi.”
“Vâng.” Đơn Vũ Thành nhanh chóng lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Đơn Đinh.
Đơn Đinh nhận lấy chiếc nhẫn, thần niệm quét qua, trong mắt vô cùng vui mừng, lập tức gật đầu nói, “Không tệ, lần này làm rất tốt.”
Đơn Vũ Thành sửng sốt, chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nữa?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT