Lúc này, thuẫn xa đã tiến tới trong vòng 50 mét.
Cung tiễn thủ có lực cánh tay lớn trong tặc quân đã bắt đầu bắn tên lên đầu thành rồi. Song, từ chỗ thấp bắn chỗ cao, hiệu quả phải nói rất kém. Hâu hết tên đều bị tường thành đỡ lấy, căn bản không bay được.
Thỉnh thoảng có một hai cái bay lên, vấn đề cũng không lớn, thân vệ binh vương phủ đã phát huy tác dụng. Mặc dù sức chiến đấu của họ thấp, trang bị lại tốt, đứng ở bên cạnh tường thành chính là thuẫn thịt tự nhiên, mũi tên hữu khí vô lực bắn lên người họ còn không đủ tư cách để gãi ngứa.
Thế nhưng, chút tên chỉ có thể gãi ngứa ấy lại khiến các thân vệ vương phủ sợ tái cả mặt, đứng trên tường thành mà người run rẩy.
Chu Thường Tuân thì càng không cần phải nói.
Nếu như lưu khấu công phá được thành trì, ai cũng có thể chạy được, chỉ có Chu Thường Tuân hắn là không thể. Nơi xa nhất hắn có thể chạy trốn chính là Nghênh Ân tự ngoài thành. Xa hơn nữa thì cần phải có hoàng đế đích thân hạ chỉ ân chuẩn.
Lý Đạo Huyền chứng kiến bộ dáng chán không thể tả đó của Chu Thường Tuân, cũng không khỏi thầm lắc đầu. Y thật sự không muốn cứu loại người vô dụng này chút nào. Thế nhưng, y nhìn lại, các lão bách tính trong thành Lạc Dương cũng đều đang run rẩy...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT