Thu Thiên Phiên nhìn quý phu nhân này không nghe khuyên bảo, cứ đòi đi đến nơi nguy hiểm khỉ ho cò gáy đó. Hắn cũng sẽ không khuyên nhiều, tiện tay chỉ phương hướng: "Quặng sắt Thủy Dục khẩu núi Kê Quan cách thành cũng không xa, nằm ở ngoài năm dặm phía tây nam, ra khỏi cửa thành nam sau đó dọc theo quan đạo đất vàng đi năm dặm, trèo lên một sườn núi là đến."
Hắn chỉ phương hướng xong, vội vàng về nha môn tri châu, gọi sư gia tổ chức dân phu một lần nữa đào lên mỏ sắt. Không chỉ là vì cứu người, cũng là vì mỏ sắt sau này còn có thể tiếp tục khai thác, đây chính là mỏ sắt của quan phủ, không thể sụp rồi sẽ không quản.
Cao Nhất Diệp thì vội vàng đi ra xưởng kéo sợi, bên ngoài sớm có hộ vệ chuẩn bị sẵn xe ngựa cho nàng. Ba nữ nhân chui vào xe ngựa, hơn một trăm hộ vệ thì tất cả đều có ngựa, họ cùng nhau xoay người lên ngựa đi theo ra ngoài, đoàn người hướng về mỏ sắt Thủy Dục khẩu núi Kê Quan.
Khoảng cách năm dặm thoáng cái đã qua, lại trèo lên một sườn núi cũng không tính cao. Đến nửa đường, nơi này có một thôn khoáng nhỏ, trong thôn bụi khắp bầu trời, rất nhiều bóng người đang chạy loạn trong bụi như con ruồi không đầu, khắp nơi có người đang khóc la.
Đoàn người Cao Nhất Diệp mới vừa vào thôn, đã bị bao phủ bởi bụi bặm, tầm nhìn căn bản không thể xa được. Chỉ có thể nhìn thấy thỉnh thoảng có thôn dân mặt mày xanh xao, đang trong tình trạng hoảng loạn chạy qua.
Bát Địa Thỏ đưa tay bắt lấy một thôn dân, lớn tiếng nói: "Không thấy rõ cái gì hết, ở đây rốt cuộc các ngươi bị làm sao vậy?"
Thôn dân kia nói: "Là sườn núi bị sụp kéo tới bụi. Hầm mỏ, hầm mỏ bị chôn vùi rồi, bên trong còn có mấy chục người chưa đi ra."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play