Lý Đạo Huyền và Sử Khả Pháp dẫn đầu đi lên cầu Long Môn.
Bởi mặt đất hai bên cầu chỉ là Lý Đạo Huyền lấy bàn tay nén chặt lại một cách đơn giản, cũng không làm đường, cầu vượt, bậc thang gì đó cho đồng bộ, nếu đi lên thật sự hơi tốn sức.
Sử Khả Pháp một tay vén lên vạt áo quan bào của mình, gian nan bò lên trên dốc, góc áo bào đã bám không ít bụi, có vẻ chật vật, thế nhưng ở sâu trong nội tâm lại có một chút hưng phấn.
Một cây cầu thật lớn!
Bước lên trên cây cầu này đi hai bước, chắc hẳn sẽ cảm thấy rất sảng khoái nhỉ?
Quả nhiên, trong nháy mắt khi hắn leo lên cầu, đứng trên mặt nhìn xuống phía dưới, cảm giác quả nhiên là sảng khoái hết nước chấm, nước sông Hoàng Hà cuộn trào mãnh liệt chảy qua cách dưới chân mấy trượng, người đứng bên bờ sông thoạt nhìn trở nên rất nhỏ, gió sông thổi vù vù, khiến quan phục của hắn bị hất tung lên.
Thật ra đừng nói hắn, cho dù là người hiện đại thỉnh thoảng đi trên cây cầu lớn một lần cũng sẽ cảm thấy sảng khoái, một cổ nhân sao có thể chống lại loại cảm giác này?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play