Sử Khả Pháp không dám để cho ba vạn gia quyến lưu khấu kia vào thành, sợ sẽ khiến cho phủ thành lộn xộn, bèn để họ ở ngoài thành, bản thân hắn thì y phục đơn giản dẫn theo một tiểu đội gia đỉnh đi vào phủ Bình Dương.
Tri phủ Bình Dương Đậu Văn Đạt nhìn thấy ngoài thành có nhiều người tới như vậy, đương nhiên cũng phải tới hỏi, sớm đã đến cửa thành nghênh đón.
Chức quan của Sử Khả Pháp thấp hơn Đậu Văn Đạt, hành đại lễ xong hắn ngoan ngoãn báo cáo: "Hạ quan phụng mệnh của thiên sứ Ngô Sân Ngô đại nhân, áp giải ba vạn hàng tặc, từ phủ Hà Khúc đến huyện Trừng Thành, trải qua quý địa, phải làm phiền ở đây một phen."
Đậu Văn Đạt: "Chỉ cần họ không làm loạn thì cũng không sao. Nếu dám làm xằng làm bậy, phủ Bình Dương ta cũng có thủ đoạn trị bọn họ."
Nói xong, hắn chỉ vào một võ quan đứng bên cạnh, giới thiệu: "Vị này chính là ái tướng dưới trướng tổng binh Thiểm Tây Vương Thừa Ân tướng quân, Vương Tiểu Hoa, Vương bả tổng, hiện tại phủ Bình Dương hoàn toàn dựa vào Vương bả tổng trấn thủ."
"Vương Tiểu Hoa?" Sử Khả Pháp ở trong lòng âm thầm thổ tào gia trưởng nào đặt tên cho hài tử không may này, lại quay sang Bạch Miêu chắp tay: "Vương bả tổng vất vả rồi."
Bạch Miêu ủy khuất muốn chết, mỗi một lần được người ta giới thiệu tên đều có cảm giác muốn từ trên tường thành nhảy xuống. Hắn ôm quyền hoàn lễ, cũng không nhiều lời, chỉ thò đầu ra từ trên tường thành, nhìn thoáng qua ba vạn gia quyến của lưu khấu đang đồn trú ở ngoài thành, trong lòng yên lặng tính toán. Thiên Tôn thấy nhiều người như vậy, khẳng định rất hài lòng, mặc dù không có thanh niên, thế nhưng lão nhân có thể lôi đi làm đồ tre nứa, làm đồ từ hạt đậu, nữ nhân có thể làm may mặc, in ấn đóng sách, trẻ con có thể đưa vào học đường trong ngục giam...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT