Phương Vô Thượng bị lái xoay vòng vòng.
Nhưng lái tới lái lui, hình như lại cảm giác Cao Nhất Diệp nói có đạo lý.
Quả thật, người của thôn Cao Gia chỉ cần nắm được tuyến đường là có thể hợp lý hợp pháp đi khắp nơi thiên hạ, mà mình một tuần kiểm Trừng Thành chỉ có thể quản Trừng Thành, có phần không theo kịp bước tiến của họ.
Nếu chuyện xảy ra ở nơi khác thì phải do quan viên nơi đó quản, quan viên này chưa hẳn sẽ quản được, ví dụ huyện lệnh Hợp Dương Phùng Tuyển muốn nhúng tay vào không được, cũng không dám quản quân đội có trong tay mấy trăm hoả súng, cho nên hắn mới có thể chạy đến huyện Trừng Thành tìm Lương Thế Hiền, mời Lương Thế Hiền đưa ra chủ ý.
Cao Nhất Diệp thấy hắn trầm tư, cười nói: "Phương tướng quân, chẳng lẽ, ngươi cũng chỉ dự định quản chuyện xảy ra trong huyện Trừng Thành thôi, nếu chuyện ở bên ngoài huyện, ngươi mặc kệ hồng thuỷ ngập trời, cũng không thèm để ý?"
Phương Vô Thượng vội vàng nói: "Không phải! Ta không phải cái loại người chỉ quét tuyết trước cửa nhà mình, lần trước ta cũng rất muốn truy kích Phiên Sơn Nguyệt, bất đắc dĩ không vào được huyện Hợp Dương, đành phải thôi, ôi... Nếu như ta là tổng binh Thiểm Tây, lúc đó sẽ dẫn quân đánh vào Hợp Dương, chém cái đầu chó của Phiên Sơn Nguyệt rồi."
Cao Nhất Diệp: "Vậy không phải được rồi sao? Nếu Phương tướng quân làm tuần kiểm thôn Cao Gia rồi, sau này cho dù người của thôn Cao Gia ra ngoài huyện Trừng Thành, ở bên ngoài làm chuyện xấu, ngươi cũng có tư cách bắt giữ xử lí bọn họ. Ngươi không phải là sợ sau khi họ có vũ khí của Thiên Tôn ban cho sẽ làm một số việc không hợp pháp sao? Lúc này chính là cơ hội tốt nhất để ngươi giữ gìn chính đạo nhân gian."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT