Trịnh Đại Ngưu chép miệng: "Hồ bột ăn có gì ngon? Không phải là bột mì sao? Ta không muốn ăn hồ bột, ta muốn ăn thịt dê."
Chưởng quỹ dở khóc dở cười: "Nhưng ta cũng không thể cho ngài một bát thịt dê đầy được, như vậy tiểu điếm sẽ lỗ vốn."
Năm binh khác cũng cùng cười: "Đại Ngưu ca, đừng phá nữa, chưởng quỹ người ta sẽ bị thiệt thòi."
Những lời cười đùa của họ, vừa lúc làm kinh động Tạo Oanh đi ngang qua quán ăn.
Tạo Oanh nghe được trong điếm ồn ào, ghé mắt nhìn, thấy đang làm ồn cũng không phải kỵ binh nhà mình trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, kế tiếp đứng xem với tâm tình hóng chuyện.
Trịnh Đại Ngưu ngớ ra: "Nhiều thịt dê hơn, không cho hồ bột sẽ thiệt thòi sao?"
Chưởng quỹ vẻ mặt đau khổ: "Khẳng định sẽ thiệt lớn, thịt dê rất đắt tiền, vào mùa màng tốt, chỗ chúng tôi một cân thịt dê khoảng 80 văn, mà hiện tại đang hạn hán, một cân thịt dê đã tăng lên 800 văn. Mấy ngày nay thôn Cao Gia đưa tới cho chúng tôi rất nhiều bột mì, giá thịt dê mới giảm xuống còn 400 văn một cân... Trong một bát thịt dê hồ bột ta cho thêm mấy miếng thịt dê, một bát này phải bán 50 văn, nếu như cho thêm vài miếng thịt dê, ta sẽ lỗ sạch cả vốn rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT