Sự lo lắng của Phùng Tuyển đương nhiên là có đạo lý.
Lý Đạo Huyền lại đang thầm nghĩ: Lưu khấu khác với quan binh, sẽ không lần lượt đánh từng thành trì một, mà là đi tới đi lui đánh tùm lum hết. Trên đất liền đi không thông thì sẽ đi đường sông, đánh lén khắp nơi cũng không khó hiểu.
Nếu tầm nhìn của mình đến được bến tàu Hiệp Xuyên thì cũng có thể lập tức đặt xuống thuyền mô hình thu thập đội thuyền của tặc quân rồi, thế nhưng hiện tại tầm nhìn còn kém một chút, việc này tương đối khó xử.
Phải nhanh chóng cứu vớt lão bách tính của huyện Hợp Dương!
Chỉ cần để cho số đông lão bách tính của huyện Hợp Dương cảm giác được hạnh phúc vui vẻ, tăng lên "chỉ số cứu vớt", vậy thì tầm nhìn của mình không phải có thể thấy được bến tàu Hiệp Xuyên rồi sao?
"Nhất Diệp, nói cho Tam Thập Nhị, thôn chúng ta lập tức toàn lực ủng hộ cứu tế huyện Hợp Dương, toàn lực ủng hộ! Lập tức để cho huyện Hợp Dương bắt đầu dĩ công đại chẩn, đồng thời, ta cũng sẽ lập tức làm mưa cho huyện Hợp Dương."
Cao Nhất Diệp lặng lẽ thuật lại bên tai Tam Thập Nhị pháp chỉ của Lý Đạo Huyền.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT