Trong đầu Lý Đạo Huyền toàn là hình ảnh người tí hon lái thuyền, đang nghĩ vui vẻ thì nghe được Phùng Tuyển lắc đầu than thở: "Mặc dù chỗ chúng tôi có bến tàu Hiệp Xuyên, nhưng gần một năm nay, bến tàu Hiệp Xuyên gần như bỏ hoang rồi."
Lý Đạo Huyền ngạc nhiên: "Bỏ hoang? Có một bến tàu như thế, các thương nhân hẳn sẽ nắm lấy cơ hội, từ nơi Giang Nam giàu có và đông đúc vận chuyển lương thực qua đây bán mới đúng, bán một thuyền chẳng phải có thể kiếm được một khoản tiền lớn rồi sao? Vì sao lại bỏ hoang."
Cao Nhất Diệp cũng cảm thấy hiếu kỳ, vội vàng thuật lại.
Phùng Tuyển than thở: "Phu nhân có điều không biết, năm ngoái tuần phủ Thiểm Tây vẫn là Hồ Đình Yến, tuần phủ Duyên Tuy vẫn là Võ Chi Vọng, hai người tấu lên trên lưu khấu làm loạn, tiếp theo Võ Chi Vọng bệnh chết, Hồ Đình Yến bị cách chức, hoàng thượng bổ nhiệm Dương Hạc tới làm tam biên tổng đốc, đồng thời trong lúc đó... Triều đình hạ lệnh không cho phép vận lương nhập Thiểm, bởi vậy, các thương nhân cũng không tới nữa, ngoại trừ lương thực, hiện tại hàng hoá khác đều không ai cần, như vậy, bến tàu Hiệp Xuyên đã rất lâu rồi không có thương thuyền qua lại."
Lý Đạo Huyền: "Mẹ nó!"
Cao Nhất Diệp cũng kinh ngạc, không đợi Lý Đạo Huyền lên tiếng, nàng liền không đợi được mà hỏi: "Vì sao? Rõ ràng đang hạn hán, vì sao triều đình không cho phép lương thực nhập Thiểm?"
Phùng Tuyển than thở: "Phòng khấu!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT