Bát Địa Thỏ nhìn từng khuôn mặt quen thuộc trước mắt, khẽ nhếch môi cười: "Hắc... hắc... bản thỏ... lại trở về."
Lúc này Lý Đạo Huyền đang nằm sấp bên hộp ăn gà xào cay Nhạc Sơn, nhìn thấy Bát Địa Thỏ đã tỉnh, trong lòng cũng rất vui, thế nhưng thấy người này vừa mới tỉnh đã bắt đầu huênh hoang rồi, thật sự nhịn không được muốn thổ tào hắn một câu: "Nhất Diệp, nói cho mọi người, như hắn gọi là [Hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên]." Nghĩa là, người tốt thì không sống lâu, tai họa thì lưu ngàn năm.
Lúc này tâm tình của Cao Nhất Diệp cũng rất tốt, nghe Thiên Tôn cố ý học theo Tam Thập Nhị nhấn mạnh thêm câu ngạn ngữ phía sau, cũng nở nụ cười nói với mọi người: "Thiên Tôn hạ pháp chỉ, hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên."
Mọi người đều cười: "Xem ra Bát Địa Thỏ là một tai họa a."
"Việc này còn cần 'xem ra' sao? Đó là chuyện đã biết từ lâu."
"Ha ha ha, đúng vậy! Người này vẫn luôn là tai hoạ lớn của thôn Cao Gia."
"Hiện tại ta ở thôn Cao Gia rồi à?" Bát Địa Thỏ: "A? Bạch tiên sinh đâu? Hắn không có việc gì chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT