Triệu Thắng thở hổn hển như trâu, thư sinh yếu ớt này một đường chạy từ xa tới đây, mệt đến tối tăm trời đất, thở hổn hển một hồi lâu mới ổn định: "Phù... Thánh nữ đại nhân, ta tới tìm ngài là có một chuyện muốn báo cáo với Thiên Tôn."
Cao Nhất Diệp: "Ồ? ngươi nói đi, Thiên Tôn đang ở trên đỉnh đầu lắng nghe đó."
Triệu Thắng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua đám mây trên bầu trời, vội vàng hành đại lễ bái một cái.
Đến thôn Cao gia cũng đã nhiều ngày, hắn cũng hiểu rõ, trên bầu trời khoảng sáu bảy mươi trượng có thể nhìn thấy một đám mây thấp, đó là Thiên Tôn ở đó, không có mây, chính là Thiên Tôn không có ở đó.
Triệu Thắng hướng về đám mây nói: "Thiên Tôn, tại hạ đã đi xung quanh trên sườn núi bên ngoài Lưu Dân cốc vài ngày, vẫn luôn suy nghĩ đến tương lai của ba ngàn hương thân phải làm thế nào. Tuy Thiên Tôn cung cấp cho bọn họ các loại việc làm, nhưng trong thôn hiện tại có bốn ngàn nhân khẩu, lương thực mỗi ngày cần dùng là một con số vô cùng lớn."
"Những lương thực này bây giờ đều là do Thiên Tôn cho chúng tôi." Triệu Thắng lại hành đại lễ: "Chúng tôi vô cùng cảm tạ sự nhân thiện của Thiên Tôn, nhưng tại hạ cũng đang nghĩ, nếu có một ngày nào đó Thiên Tôn bận chuyện khác, không rảnh để ý tới thôn Cao gia nữa, hơn 4000 người này sẽ ăn gì? Chỉ dựa vào đồng ruộng hiện tại của thôn Cao gia, cho dù có thêm ruộng đất của mấy thôn xóm xung quanh như thôn Trịnh gia, thôn Vương gia, cũng còn xa mới đủ."
Lý Đạo Huyền ở trong lòng đã thả like cho hắn: Rất tốt! Chuyện suy tính rất có đạo lý, hoặc có thể nói là rất có tính lâu dài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play