Lương Thế Hiền cảm thấy rất là mất mặt, lần nào tặc nổi lên cũng đến Lý gia mượn binh khí, nói ra điều này cũng quá xấu hổ, để mặt mũi huyện lệnh này của hắn đặt ở đâu.
Nhưng tặc nhân lúc nào cũng có thể đến, mặt mũi này còn có tác dụng cái rắm, nên ném thì vẫn phải ném, ném trên đất còn phải đạp hai cái, nếu cần thiết thì giẫãm lên xong rồi nhặt lên liếm cũng được.
Tam Thập Nhị mỉm cười: "Nếu là Lương đại nhân xin, vậy Lý gia chúng tôi dĩ nhiên sẽ không keo kiệt, năm trăm cây cung lần trước kia, lại cho Lương đại nhân mượn là được."
Lương Thế Hiền mừng rỡ: "Lý gia quả nhiên là nhà lương thiện."
Hai người ở chỗ này hàn huyên, một bên khác, tuần kiểm mới tới Phương Vô Thượng cũng đang nhìn đông, nhìn tây, ánh mắt không ngừng dò xét khắp nơi.
Gia bảo to lớn trước mắt này làm cho hắn cảm thấy hứng thú, tường cao ba trượng, vọng lâu bốn phía, giống như lúc Bạch tiên sinh lần đầu nhìn thấy Khách Gia vi ốc, đều bị rung động mạnh.
Phương Vô Thượng vốn định ăn đại hộ ở thôn Cao gia, chờ đợi tặc quân đến, nhưng đại hộ này "đại" đến trình độ này, ngược lại hắn ta lại không dám ăn, sợ mình đắc tội với người ta, bị hậu trường nhà người ta tố cáo, ăn đại hộ ăn đến mức mất đầu, đó là chuyện không có lợi.
Phương Vô Thượng mở miệng nói: "Tam quản sự, chuyện tặc nổi lên ở huyện Hợp Dương, các ngươi có nghe nói không?"
Tam Thập Nhị: "Nghe nói rồi, ài, huyện Hợp Dương cách chỗ của chúng tôi quá gần, làm lòng người thực sự bất an. Chúng tôi cũng đang tổ chức dân đoàn thôn binh, chuẩn bị chiến một trận với tặc tử."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT