“Quân tiên phong của phái chúng trị đã đến Thiên Tân rồi.” Ngô Ứng Hùng chạy như bay đến trước mặt Ngô Tam Quế: “Cha, chúng ta có phải cũng nên hành động gì đó không?”
Ngô Tam Quế cười khẩy một tiếng: “Ừm! Chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Chúng ta không thể là người đầu tiên đến, bởi vì dễ bị trở thành bia đỡ đạn. Cũng không thể đến muộn, bởi vì đến muộn sẽ có vẻ địa vị của chúng ta trong phái chúng trị rất thấp, sau này muốn lên tiếng cũng khó.”
“Chúng ta phải là người thứ hai đến!” Ngô Tam Quế nói: “Đến ngoại ô kinh thành, chúng ta đóng quân riêng biệt một bên, xem đám phái chúng trị khác náo loạn, đợi bọn họ lật đổ hoàng đế rồi, chúng ta sẽ bất ngờ xuất hiện, chỉ trích đám phái chúng trị khác là giả tạo, chỉ biết mưu cầu lợi ích cho bản thân, căn bản không muốn cai trị quốc gia thật tốt, sau đó liền giết sạch bọn họ.”
Nói đến đây, Ngô Ứng Hùng đã hiểu: “Vậy tiếp theo, thiên hạ này là của chúng ta.”
Ngô Tam Quế cười gian: “Hắc hắc hắc, không sai!”
Ngô Ứng Hùng: “Họ sẽ không liên thủ lại đối phó với chúng ta sao?”
Ngô Tam Quế: “Lão tử anh minh một đời, sao lại sinh ra đứa con trai ngốc như ngươi chứ. Đám người ngu xuẩn trong phái chúng trị kia không thể nào liên thủ được, bọn họ đều có mưu đồ riêng, sớm muộn gì cũng sẽ có một trận chiến, chúng ta thậm chí không cần phải vội vàng ra tay, chỉ cần đợi bọn họ đánh nhau đến lưỡng bại câu thương, chúng ta lại ra mặt thu dọn tàn cục, cũng là thắng chắc. Chúng ta có năm vạn binh lực, sợ cái gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play