Tên thái giám vừa dứt lời.
Gia Cát Vương Thiện liền cười thêm phần quái dị, loại nụ cười âm hiểm này, rõ ràng là học từ Thiên Tôn.
Nụ cười silicon thung lũng kỳ lạ của Thiên Tôn, bây giờ cũng là một trong những nụ cười được người dân thôn Cao Gia tranh nhau bắt chước, chuyên dùng trong những trường hợp tương tự như trước mắt.
Nhưng khuôn mặt của người bình thường, thật sự rất khó mà cười ra được cảm giác silicon, cho nên mọi người đều cố gắng luyện tập ra nụ cười gượng gạo, luyện đến nỗi không ít người bị chuột rút cơ mặt.
Gia Cát Vương Thiện cười mỉa nói: "Mục thuế này, sẽ không phải là vừa rồi mới nghĩ ra chứ?"
Thái giám: "Ngươi nói gì vậy? Thuế này là Thụy Vương phủ sau khi suy nghĩ thấu đáo, đã sớm định ra rồi."
Gia Cát Vương Thiện: "Các loại thuế, không có lý do gì mà tư nhân tự ý đặt ra, nhất định phải báo cáo triều đình, xin chỉ thị từ Hộ bộ, do các vị quan viên nghị định, sau đó mới có thể thu. Lấy Liêu hưởng* làm ví dụ, thứ này rất nhiều quan viên đã cãi nhau rất nhiều lần, mới ban hành xuống. Không biết mục thuế luân chuyển hàng hóa này của Thụy Vương phủ, là Hộ bộ phê chuẩn lúc nào, có công văn nào để xem qua không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT