Tên phạm nhân kia lại nói: "Hơn nữa chúng tôi còn rất có hi vọng, qua nửa năm nữa, ta có thể mãn hạn ra tù, đến lúc đó ta làm việc còn có thể nhận được tiền công, nghe nói người có trình độ kém như ta, một tháng cũng có thể kiếm được một hai đến hai lượng bạc đấy".
Lão Hồi Hồi: "Thì ra, đây chính là thu hoạch của người lao động sao? Cũng không tệ".
Phạm nhân cười hì hì: "Đây chỉ là thu nhập ở nơi nghèo nàn, nghe nói ngồi xe sắt đến thành phố lớn Lạc Dương làm việc, tiền công còn cao hơn. Nếu như dám mạo hiểm một chút, ngồi thuyền lớn đến Giang Nam, đến bến cảng hoặc là nhà xưởng đóng tàu bên đó làm việc, tiền công còn cao hơn nữa. Chỉ là... phải chạy xa như vậy, trong lòng ta có chút không yên tâm...".
Lão Hồi Hồi vỗ vai hắn, cười nói: "Chúng ta trước kia là gì? Lưu khấu! Chạy khắp thiên hạ, sợ ai nào? Ngươi hiện tại ngược lại sợ chạy xa sao?".
Phạm nhân: "Hiện tại ta thật sự chán ghét việc chạy đông chạy tây rồi, có thể an ổn ở một chỗ, thật sự là so với cái gì cũng tốt hơn. Nhưng mà tiền công cao lại rất hấp dẫn người, ai nha, hiện tại ngày nào cũng xoắn xuýt, còn nửa năm nữa là ra tù rồi, ta nên đi đâu đây? Trong vòng nửa năm này nhất định phải suy nghĩ cho kỹ".
"Muốn an ổn, lại sợ chỉ là an ổn nghèo nàn. Muốn ra ngoài xông pha, lại sợ năng lực bản thân không đủ. Nhưng mà nếu như thành công, là có thể kiếm được không ít tiền, trở về xây một căn nhà tốt một chút, cưới một nàng dâu xinh đẹp... Ai nha... Thật khó quyết định."
Lão Hồi Hồi nhìn ra được, người này là thật sự tràn đầy hi vọng vào tương lai, hắn đang tích cực lên kế hoạch cho nhân sinh của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT