"Thiên Tầm à, chị đừng làm vậy
nữa."
Tang Tử thấy Tô Thiên Tầm như phát
điên, lao tới chạm liên tục vào chỗ nào đó trên tường.
Hành vi của cô không còn giống như
người bình thường nữa, thế nên cô ấy đã kéo cô lại thật mạnh.
"Chị bình tĩnh lại chút đi, Khiêm
tổng đã không chịu mở cửa thì chị có tìm bao lâu cũng chẳng thấy được
đâu."
Lý Dương cũng đi tới thuyết phục Tô
Thiên Tầm: "Đúng vậy, Tô tiểu thư, có lẽ Khiêm tổng không ở nhà, chúng ta
cùng tìm cách khác đi."
Tang Tử đột nhiên nghĩ đến cảnh sát:
"Sao chúng ta không gọi điện báo cảnh sát nhỉ, bọn họ nhất định sẽ có thể
tìm thấy Khiêm tổng."
Tô Thiên Tầm cố gắng giãy thoát khỏi
tay bọn họ, vẫn cố gắng tìm kiếm nút bấm ẩn giấu trên tường: "Khiêm Chuẩn
vẫn đang ở nhà, chắc chắn anh ấy vẫn đang ở bên trong."
"Có lẽ anh ấy vẫn đang nhìn chúng
ta, chỉ là không muốn ra ngoài thôi."
"Khiêm Chuẩn à, anh có nghe em nói
gì không?"
"Anh mau ra đây đi."
"Nếu không em sẽ phóng hỏa đốt
trụi nơi này đấy."
...
Tang Tử và Lý Dương hai mặt nhìn nhau,
cùng nghĩ hình như đầu óc của Tô Thiên Tầm cũng có chút bất thường.
Rõ ràng hai người họ đã tìm kiếm khắp
một lượt rồi, làm sao Khiêm Chuẩn vẫn còn ở đây được.
"Thiên Tầm à, chị đừng quá lo
lắng. Khiêm tổng dù sao cũng là người trưởng thành mà, anh ấy sẽ không sao
đâu."
Lý Dương cũng không thể chịu được khi
thấy Tô Thiên Tầm tự dằn vặt bản thân mình tới vậy, nên cậu ta cố gắng thuyết
phục cô: "Đúng vậy, Khiêm tổng nhất định sẽ không sao đâu."
Không thể giải thích rõ với hai người họ
về cái gọi là linh tính của những người yêu nhau, Tô Thiên Tầm chỉ biết Khiêm
Chuẩn vẫn đang ở trong phòng.
Nhưng cô không biết phải làm thế nào để
tìm được anh.
Cô vẫn luôn biết trong căn phòng này
còn ẩn giấu một căn mật thất, nhưng lúc bình thường cô cũng không quá để ý đến
chuyện này. Từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu Khiêm Chuẩn
kể cho cô nghe về cấu trúc đặc biệt của căn phòng này.
Nếu biết trước sau này sẽ xảy ra những
chuyện tệ hại như ngày hôm nay thì cô đã xin bản thiết kế của căn biệt thự từ
sớm.
Dù có thế nào đi chăng nữa, cô vẫn
không thể tìm thấy Khiêm Chuẩn, nên Tô Thiên Tầm chỉ đành ngồi xuống nền nhà,
dựa lưng vào tường trong tuyệt vọng.
Đây không phải là cách hay nếu Khiêm
Chuẩn vẫn không chịu ra gặp cô.
Khiêm Chuẩn không cần tỉnh táo cũng
được, nhưng cô không thể tiếp tục yếu đuối bất lực như bây giờ nữa.
"Anh Lý." Tô Thiên Tầm ngẩng
khuôn mặt đẫm nước mắt lên nhìn về phía Lý Dương, nói với cậu ta.
Lý Dương đã quen nhìn thấy vẻ xinh đẹp
lả lướt cùng phong thái tự tin của Tô Thiên Tầm trên màn ảnh rộng.
Đó là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy
khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, đôi mắt hạnh to tròn sưng húp vì khóc quá nhiều.
Dáng vẻ yếu ớt vô lực dựa lưng vào tường tựa như đang đứng bên bờ vực của sự
tuyệt vọng. Lúc cô nói với cậu ta cứ như đang cố gắng túm lấy cọng rơm cứu mạng
cuối cùng vậy.
"Chuyện gì vậy?"
Tô Thiên Tầm: "Tôi không hiểu gì
về chuyện trong công ty, anh hãy cố gắng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.