Nhìn qua thì Chúc Dịch cũng không hứng thú lắm, thấp giọng
nói:”Mình có việc muốn thương lượng với cậu, mai mình muốn về nhà.”
Lộ Bắc Sầm sửng sốt, cầm điều khiển vặn nhỏ âm lượng của TV.
Trạng thái của Chúc Dịch bây giờ với lúc nãy uống rượu hoàn
toàn khác nha, cụ thể thế nào thì anh không nói được, dù sao thì cũng là không
giống nhau.
“Cậu làm sao vậy?” Lộ Bắc Sầm hỏi.
“Mình không có việc gì cả.” Chúc Dịch cố giãn đôi long mày
ra, cong khóe môi nói:”Thế nào? Mai về thành phố A nhé, có ý kiến gì không?”
Lộ Bắc Sầm gật đầu một cách thoải mái.
“Vậy đi nhé. Mình về ngủ đây còn cậu thì cứ hưởng thụ xuân
vãn đi nha.” Nói xong cô liền vẫy tay tạm biệt với anh, xoay người đi luôn.
Lộ Bắc Sầm có phần không yên tâm với trạng thái này của Chúc
Dịch, hỏi:”Chúc Dịch à, cậu có sao không?”
Chúc Dịch cũng không quay đầu mà vẫy vay với anh, nói:”Thật
sự rất ổn.”
Khoảng 2 rưỡi sáng Chúc Dịch đang cuộn tròn trong chăn thì
bị đau dạ dày đến tỉnh dậy.
Dạ dày của cô đã không đau được một thời gian rồi vậy nên cô
cũng suýt quên mất là mình còn bị viêm dạ dày nữa. Bệnh dạ dày của cô là do hồi
cấp 2 nhịn đói giảm béo mà bị, sau đấy chăm sóc một thời gian mới đỡ hơn nhưng
mà không thể uông quá nhiều rượu trắng.
Chiều hôm qua cô uống hơn một nửa chai rượu trắng rồi, đến
tối còn ăn lẩu với uống bia nữa nên chắc là đã kích thích dạ dày rồi.
Cô cứ tưởng nếu cuộn tròn người lại thì có thể chịu được đến
sáng mai, ai ngờ dạ dày cứ đâu từng trận một, cuối cùng cô còn phát run cả
người, không chỉ thế mà cô còn liên tục cảm thấy ghê tởm.
Thật sự hết cách rồi nên cô lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Bắc
Sầm, lúc nói chuyện giọng của cô gần như hết sức vậy:”Lộ Bắc Sầm.”
Lộ Bắc Sầm đang ngủ thì bị gọi đến, anh nhắm mắt lại nên
cũng không biết là ai mà bấm nhận luôn.
Anh vừa nói “Alo’ một tiếng thì bên kia truyền đến tiếng như
nữ quỉ đòi mạng mà nói tên anh. Lộ Bắc Sầm sợ đến mức giật mình một cái, hoàn
toàn tỉnh ngủ luôn.
Anh đương nhiên là nghe tiếng của Chúc Dich chỉ là giọng của
cô nghe có vẻ không ổn lắm, anh vội vàng hỏi:”Cậu bị làm sao đấy?”
“Mình bị viêm dạ dày, giờ đau quá, cậu có thể đi mua thuốc
với mình không?” Giọng nói của Chúc Dịch có thể dùng mấy cụm từ như “Hơi thở
thoi thóp”, “Hơi thở mỏng manh” để miêu tả.
“Bây giờ mình đi sang chỗ cậu đây.”
Lộ Bắc Sầm cúp điện thoại xong liền vội vàng mặc quần áo,
cầm điện thoại và chìa khóa xe đi gõ cửa phòng của Chúc Dịch.
Nghe thấy tiếng đập cửa, Chúc Dịch cố gắng đỡ người đi mở
cửa. Nhưng mới đứng lên chưa được bao lâu cô liền cảm nhận được một đau như
thủy triều ập đến, theo đấy còn có cả cơn buồn nôn nữa.
“Sao đột nhiên lại đai dạ dày rồi?” Lộ Bắc Sầm vừa dứt lời
thì Chúc Dịch đã che miệng chạy đến nhà vệ sinh.
Cô ghé bên bồn cầu nôn suốt nửa ngày, nôn toàn bộ bữa lẩu
mới ăn hôm qua. Cô nhìn mấy cái mới tiêu hóa được một nửa đang nổi lềnh bềnh
trong bồn cầu lại buồn nôn nhưng chẳng còn gì để nôn được nữa, cô nôn khan thêm
một lúc rồi đi súc miệng.
Lúc cô xúc miệng xong liền cảm thấy bản thân đã phun hết mọi
thứ ra ngoài rồi, cả người lâng lâng lên, điều duy nhất không thay đổi chính là
cơn đau dạ dày.
Chúc Dịch đang chuẩn bị giải thích nguyên nhân bị đau dạ dày
với Lộ Bắc Sầm bị bên tai đột nhiên “Ong” một tiếng, sau đấy là một trận ù tai.
Ù tai xong, Chúc Dịch cảm thấy cả người mất hết sức lực, cô
dựa vào tủ đầu giường rồi ngồi lên giường, cả người nhìn rất suy sụp.
“Bị viêm dạ dày, chỉ là bệnh cũ thôi, nhưng lâu lắm rồi chưa
bị đau lại nên mình cứ tư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.