Lộ
Bắc Sầm cũng lười phỏng đoán lung tung, anh nhận cuộc gọi, đưa điện thoại lại
gần tai, nhàn ngạt nói “Alo” một tiếng.
Giọng
nói của Lý Ngọc Như cũng lãnh đạm mười phần, hoàn toàn không có ý cười giống
như lúc ở trước mặt Lộ Minh Phi:”Bố của cậu bị bệnh nặng hiện đang nằm viện,
ông ấy muốn gặp cậu.” Nói xong, Lý Ngọc Thu lạnh như băng mà báo địa chỉ bệnh
viện, sau đấy liền cúp máy, hoàn toàn không đợi phản ứng của Lộ Bắc Sầm.
Ý
nói bên ngoài chính là: Bố cậu bị bệnh nặng nằm viện, có đến hay không thì tùy
đi.
Lộ
Bắc Sầm ngây ngốc đối diện với màn hình điện thoại.
Hồi
Tết Trung thu Lộ Minh Phi vẫn còn khỏe mạnh mà, sao mới chỉ có hơn một tháng mà
đã đột nhiên đổ bệnh nặng rồi.
Anh
ngây người xong, cất điện thoại vào túi, ra ngoài cổng trường bắt một xe taxi
đến bệnh viện.
Trước
khi đi vào phòng bệnh, anh còn có một suy đoán lớn mật, việc Lý Ngọc Thu nói bố
anh bệnh nặng chỉ là tiết mục mà hai người kết hợp lại lừa anh. Chờ đến khi anh
bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Lộ Minh Phi đang nằm trên đấy, anh liền bác bỏ
suy nghĩ này.
Lộ
Minh Phi nằm ở trên giường với một khuôn mặt tiều tụy, trông già đi rất nhiều
rồi.
Trong
mắt Lộ Bắc Sầm hiện lên vài phần kinh ngạc, giọng nói của anh hơi do dự nói:”Bố
ạ.”
Lộ
Minh Phi quay đầu nhìn anh, không nói gì mà vấy tay với anh một cách suy yếu, ý
muốn bảo anh lại gần.
Anh
đi đến bên giường bệnh, giọng nói vó phần mềm xuống chứ không lạnh nhạt giống
như bình thường:”Bố à, bố có chuyện muốn nói với con ạ?”
Lộ
Minh Phi gật đầu nói:”Đúng vậy, là chuyện về mẹ của con.
Nghe
thấy thế, biểu cảm trên mặt Lộ Bắc Sầm hơi cứng lại, sau đấy theo bản năng mà
nhìn Lý Ngọc Thu đang đứng bên cạnh.
Lý
Ngọc Thu lộ ra vẻ mặt thấu hiểu, không chút biểu cảm mà đi ra khỏi phòng bệnh,
cũng chậm rãi khép cửa phòng lại.
Ở
trong phòng bệnh, Lộ Minh Phi đã nói với Lộ Bắc Sầm rất nhiều chuyện mà anh
không biết trong quá khứ.
Mẹ
đẻ của anh tên là Tần Sở Du, một người mà chỉ nghe tên thôi người ta cũng biết
đây là người phụ nữ tính tình dịu dàng. Tần Sở Du mất vào năm Lộ Bắc Sầm học
lớp 3, chín tuổi, đến nay đã được hơn mười năm rồi. Thật sự là nếu không nhìn
vào bức ảnh cũ anh ấy chảng thể nhớ rõ được hình dáng của mẹ nữa.
Lúc
Tần Sở Du tự sát là một chiều. Anh vẫn giống như ngày thường, sau khi tan học
thì ra đứng ở cổng trường chờ xe đến đón. Hôm ấy, anh chỉ có thể chờ được lão
Vương tài xế chứ không thấy Tần Sở Du.
Anh
chú tâm chơi mấy tấm card mới mua được, không để ý đến xung quanh nên chỉ thuận
miệng hỏi lão Vương một chút. Lão Vương nói là phu nhân có việc bận, để ông ấy
đi đón một mình.
Lộ
Bắc Sầm gật đầu, thầm nghĩ mẹ anh chắc là đang bận vẽ tranh rồi, “Ồ” một tiếng
rồi tiếp tục nhìn kĩ năng được giới thiệu trên tấm card.
Sau
khi về đến nhà, đổi giày xong, anh vô cùng tự nhiên mà chạy lên thư phòng ở
tầng hai để tìm Tần Sở Du. Trong thư phòng không có, anh liền chạy sang phòng
ngủ tìm.
Trong
phòng ngủ cũng không có nhưng anh lại nghe được tiếng nước chảy rầm rì từ trong
phòng tắm.
Lộ
Bắc Sầm ngồi lên sô pha, ngoảnh đầu hỏi:”Mẹ ơi, mẹ đang tắm ạ?”
Anh
đợi một lúc nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.