Người luôn cợt nhả như Hàn Sướng hiếm khi trở nên nghiêm
túc, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng:”A Sầm, cậu còn ổn không.”
Lộ Bắc Sầm giật giật môi nhưng lại không phát ra chút âm thanh
nào. Giờ phút này những hình ảnh không thể vứt đi giống như đang chiếu một bộ
điện ảnh, không ngừng đi chuyển trong đầu anh.
Nền gạch trắng, vũng máu và người phụ nữ nằm trong vũng
máu.
Rất nhiều hình ảnh vặn vẹo tập trung ở bên cạnh nhau,
giống như cái dùi cứ đục từng chút từng chút một vào đầu anh.
Lộ Bắc Sầm bắt lấy tay vịn của ghế dựa, nắm thật chặt
nhưng cơ thể vẫn không chịu khống chế mà run rẩy.
Anh rũ mắt xuống, khó khăn mở miệng, gằn từng chữ một
nói:”Vẫn ổn, chỉ là có chút đau đầu thôi.”
Kiểm tra sức khỏe xong, mọi người đều lục tục rời đi.
Cố Đông Thần thấy Chúc Dịch cứ nhìn chằm chằm vào bóng
dáng đã đi xa của Lộ Bắc Sầm, hóng hớt nói:”Không ngờ vị giáo thảo mặt lạnh của
chúng ta lại sợ máu! Ở bên ngoài là vẻ đẹp không ai bì nổi còn bên trong lại ẩn
dấu tính cách của phàm nhân, cảm thấy bình dân gần gũi hơn rồi.”
“Nhưng mà người bên cạnh cậu ấy là ai nhỉ, hình như không
phải người trong hệ của chúng ta.” Thấy Chúc Dịch không quá hứng thú, Cố Đông
Thần liền chuyển sang hỏi Mẫn Di.
Mẫn Di ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nói:”Người bên
cạnh Lộ Bắc Sầm là một đàn anh năm hai, nghe nói là bạn lớn lên từ bé với Lộ
Bắc Sầm. Thỉnh thoảng mình còn thấy bọn họ đi ăn cơm với nhau hay làm gì đấy.”
Cố Đông Thần nghiêng đầu nhìn Mẫn Di, hai mắt toát ra ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).