Vì sự cố đáng kinh tởm này, Cố Cảnh Sâm
đánh người xong liền đi một mạch về nhà.
Trần Khả thấy anh trở về với vẻ mặt khó
coi, còn tưởng rằng anh đã với cãi nhau Lật Chi.
Dẫu sao thì… A Sâm vừa lên đại học,
chẳng bao lâu nữa hai đứa nhỏ này cũng phải tách ra.
Cho dù còn ở chung một thanh phố, nhưng
cũng chẳng tài nào giáp mặt nhau mỗi ngày giống như hồi xưa, cũng không thể cận
kề bên nhau như trước nữa.
Vậy mà Cố Cảnh Sâm lại tùy tiện ngồi
xuống sô pha, nói một câu như trời đánh: “Mẹ, con sẽ học lại.”
Trần Khả kinh ngạc, bà trợn tròn hai
mắt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm con trai mình, còn tưởng rằng mình vừa nghe lầm.
“Cái gì? Học… Học lại?” Trần Khả bị dọa
đến mức lạc cả giọng.
“Vâng.” Cố Cảnh Sâm bình tĩnh đáp lại.
Trần Khả cố gắng hoàn hồn lại, ngập
ngừng nói với Cố Cảnh Sâm: “A Sâm, mẹ vừa mới nhận được cuộc điện thoại tuyển
sinh từ Đại học Thanh Hoa…”
Cố Cảnh Sâm không buồn đợi bà nói xong,
anh lặp lại một lần nữa: “Con sẽ học lại.”
Lúc này Trần Khả mới chắc chắn rằng Cố
Cảnh Sâm không nói đùa.
Bà không hiểu nổi, vì sao điểm thi cao
như vậy mà vẫn còn muốn học lại cơ chứ?
“Vì sao vậy? A Sâm…” Trần Khả có ý muốn
khuyên nhủ anh, bảo anh bình tĩnh lại: “Thành tích của con đã tốt lắm rồi, nếu
không muốn học đại học Thanh Hoa, con muốn chọn một trường tốt khác cũng chẳng
khó gì mà…”
“Nhưng con muốn học lại.” Cố Cảnh Sâm
cúi đầu, túm lấy bàn chân của Cổ Mục mà nghịch ngợm, anh nhéo phần thịt đệm mềm
mại dưới bàn chân nó, cho Trần Khả một câu trả lời: “Con cảm thấy rất tẻ nhạt
và vô vị, không muốn học bất cứ ngành khoa học hay ngành công nghệ nào.”
“Con muốn đi theo con đường nghệ
thuật.”
“Con muốn đặt tay lên dương cầm lần
nữa, thi vào đại học Âm Nhạc.”
Trần Khả sửng sốt.
Đại học Âm Nhạc.
Bà còn nhớ Lật Chi nói muốn thi vào
trường này.
“A Sâm, có phải vì Chi Chi nên con
mới…” Trần Khả còn chưa nói xong, Cố Cảnh Sâm đã nhíu chặt mi, mất kiên nhẫn mà
ngắt ngang, phủ nhận: “Chẳng có liên quan đến ai hết, là tự con muốn đi con
đường này, muốn phát triển sự nghiệp âm nhạc của con.”
Trần Khả nuối tiếc thở dài, không tỏ ra
phản đối, cũng không đồng ý ngay, chỉ nhẹ giọng nói với anh: “Một tiếng trước,
bố của con đã nói với mẹ, ông ấy vừa xuống máy bay, chắc chỉ một lát nữa là về
tới nhà rồi, chờ bố về rồi chúng ta bàn chuyện này tiếp nhé?”
Cố Cảnh Sâm quay đầu lại, anh xoa đầu
Cổ Mục, không để ý chút nào mà nói: “Cho dù chuyện này bàn thế nào, con cũng sẽ
học lại để thi vào đại học Âm Nhạc.”
Sự thật đã chứng minh, Cố Cảnh Sâm đã
nói đúng.
Kết quả của cuộc bàn luận này là, Cố
Diên Viễn mắng cho anh một trận, nhưng cuối cùng vẫn để cho anh học lại.
Vốn dĩ Cố Diên Viễn vì anh mà ganh đua
đủ điều, để thỏa mãn nguyện vọng muốn có xe máy của anh, ông đã mua cho anh một
chiếc motor trông rất ngầu.
Nhưng bởi vì lựa chọn tùy hứng này của
anh, Cố Diên Viễn cũng thu hồi quyền sử dụng xe máy của anh.
Ông nói khi nào anh thi vào đại học mới
để anh chạm vào.
Cố Cảnh Sâm không thấy có vấn đề gì
lớn, dù sao cũng chỉ có một năm.
Cùng lắm thì anh lẻn ra ngoài thuê xe
motor cưỡi cho đỡ nghiền là được.
Giải quyết xong phần của bố mẹ, Cố Cảnh
Sâm vô cùng sảng khoái mà chạy đi tìm Lật Chi.
Bây giờ đã quá trưa, Lật Chi vẫn còn ở
trong nhà.
Hình như còn chẳng ăn trưa.
Cố Cảnh Sâm chạy tới nơi mới chợt nhận
ra, lúc ấy anh vô cùng nóng giận, đã quên mất trà sữa và bánh kem dành cho Lật
Chi.
Anh kéo cô, ép cô phải ra ngoài.
Anh vốn định mời cô uống trà sữa ăn
bánh kem, nhưng lại vô tình phát hiện ra một nhà nhà hàng nhỏ. Trên bảng hiệu
có viết “Món ngon Nam Thành đích thực”.
Cố Cảnh Sâm cũng chỉ đoán bừa, nghĩ
rằng có lẽ món ăn ở quê cô sẽ khiến cô cảm thấy muốn ăn một chút.
Quả nhiên không sai.
Cô ăn như một chú chuột hamster nho
nhỏ, hai má phúng phính trông rất đáng yêu.
Cuối cùng anh cũng yên tâm được một
chút.
Lật Chi, anh sẽ bảo vệ em.
Sẽ không để ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.