Thực ra đó là một tai nạn.
Hoàn cảnh lúc đó là ăn xong cơm tối,
Trần Khả giúp Nhạc Sanh mang bát đĩa vào bếp.
Hai người không vội không chậm trong
bếp dọn dẹp, một bên rửa một bên nói chuyện.
Còn Lật Lật chỉ là vừa mới phát hiện
cái kẹp tóc trên đầu mình biến mất, liền đi tìm trong phòng khách.
Cô đi qua mọi nơi, đều phải tìm một
lượt.
Bao gồm cả ghế sofa.
Cũng vì thế nên cô chạm vào cái áo
khoác anh cố ý để vào góc ghế sofa.
Lật Lật không biết trong áo khoác có
gói cái gì, vô tình nhìn thấy một cái hộp được giấy gói hồng và dây hoa hồng đỏ
trang trí rơi ra từ trong áo.
Lật Lật ngẩn ngơ một lúc, nháy mắt nhìn
cái hộp quà.
Quên mất việc chính của mình là tìm kẹp
tóc.
Cố Cảnh Sâm ngồi không xa bàn ăn chưa
rời khỏi.
Nghe tiếng động, anh nhấc mí mắt liền
nhìn thấy cảnh này.
Cố Cảnh Sâm lập tức đứng dậy, nhanh
chóng chạy đến, mặt xấu hổ từ trong tay của cô lấy ra cái áo khoác của mình ném
vào ghế sofa, lời nói có chứa sự tức giận
giọng nói lạnh lùng nói: "Ai cho em chạm vào đồ của tôi!"
Lật Lật vốn đã hơi ngơ ngác bị anh hỏi
thế này càng thêm bối rối.
Rõ ràng là nhà của cô, cô lại đứng
trước mặt anh giống như khách lạc loài.
Cố Cảnh Sâm hoang mang loạn xạ nắm cái
hộp, quay người đi ra ngoài.
Một thân đen gầy gò, xương sống trên
lưng thiếu niên được áo khoác đen che kín rất rõ ràng.
Não còn chưa quay trở lại được Lật Lật
xoay đầu nhìn về phía anh.
Không hiểu sao, cô dường như biết anh
muốn làm gì vội vàng theo anh chạy ra ngoài.
Cố Cảnh Sâm cầm cái hộp, bước không
ngừng đến trước thùng rác.
Anh dùng sức nắm cái quà trong tay,
khớp xương trắng ra.
Không biết là đang giận hay cảm thấy
xấu hổ khó xử, anh khép môi giơ tay muốn vứt đồ vào thùng rác.
Nhưng trong giây lát anh hối hận không
buông được, bị người đột nhiên ngăn cản.
Lật Lật vội vàng gọi: "Anh hai…
không phải, học trưởng!"
Má cô ửng lên ánh hồng, có lẽ là vì vội
cũng có thể là vì cô vừa vô ý gọi sai chức danh.
Lật Lật chạy đến, dừng lại cách anh một
mét, ngước mặt ấm áp hỏi: "Cái này… là muốn cho em sao?"
Cố Cảnh Sâm làm sao có thể thừa nhận!
Anh quay lưng với đèn đường, khuôn mặt
mất tự nhiên ẩn trong ánh sáng mờ, khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm của
anh.
"Đừng nhiều chuyện!" Giọng
anh vẫn lạnh lùng, cứng ngắc.
Cách nói lại giống như bị người khác
phá vỡ sự thật sau sự tức giận.
Lật Lật cắn môi.
Dù là người khác tặng cho anh, hay anh
muốn tặng cho cô như vậy vứt đi thật là uổng phí và lãng phí.
Cô nhìn cái hộp màu hồng vài giây, lấy
hết can đảm nhỏ nhẹ hỏi: "Nếu anh không muốn… có thể cho em được
không?"
Bao bì nhìn rất đẹp, như vậy vứt đi
thật là quá tiếc.
Cơ thể căng thẳng và khuôn mặt biểu cảm
của Cố Cảnh Sâm nhẹ nhàng thay đổi.
Nhưng sự kiêu ngạo và lòng tự trọng
mạnh mẽ của anh không cho phép anh như vậy tặng cho cô.
"Ban đầu là muốn vứt vào thùng
rác." Cố Cảnh Sâm biểu hiện rất không quan tâm, rất không để ý nói:
"Nếu em thích thì cứ lấy đi."
Nói xong, anh liền ném vào lòng ngực
của Lật Lật, không chệch không trượt, chính xác bị cô hai tay vụng về nắm lấy
ôm chặt.
Lật Lật ôm cái hộp quà theo sau Cố Cảnh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.