Cố Cảnh Sâm không biết cô đang sợ.
Anh còn tưởng cô tự dâng mình tới cửa,
đang muốn mời gọi anh.
Sau khi kéo cô vào phòng và nhanh chóng
đóng cửa lại, Cố Cảnh Sâm liền cúi đầu xuống, đẩy người Lật Chi vào tường.
Theo sau đó là những nụ hôn nồng nàn,
cực kỳ cháy bỏng và dữ dội.
Lật Chi ôm chặt chiếc gối vào lòng,
nhưng lại bị Cố Cảnh Sâm giật lấy và ném sang một bên.
Cô đứng không vững nên vội vươn tay ra
ôm lấy cổ và tựa vào người anh.
Cố Cảnh Sâm dẫn dụ Lật Chi di chuyển
thật chậm rãi, họ chuyển địa điểm từ cửa tới giường ngủ chính.
Rốt cuộc cô đã ngã xuống giường từ lúc
nào thế nhỉ? Hai mắt Lật Chi như mờ đi, long lanh hơi nước, cô bị anh trêu chọc
đến quên lối về.
Một bên dây váy ngủ trượt nhẹ xuống bả
vai cô.
Đôi gò má cô đỏ rực như quả anh đào,
còn đôi mắt thì long lanh sóng nước như bị ngâm trong bể tình.
Lật Chi nhìn Cố Cảnh Sâm bằng ánh mắt
mơ màng, cô từ từ vòng tay quanh eo anh.
Cố Cảnh Sâm cố gắng kiềm chế cảm xúc,
khóe môi từ từ cong lên. Anh tiến tới gần cô hơn, dùng bàn tay lành lạnh ấy
vuốt ve cái trán trơn bóng của cô, lại hơi cúi đầu cọ chóp mũi hai người lại
với nhau, khàn giọng hỏi: "Em đang mời gọi anh sao?"
Dù Lật Chi có ngu dốt đến đâu, cô vẫn
có thể nghe ra điều anh muốn ám chỉ.
Cô chớp đôi mắt ướt, hơi thở phập phồng
không ổn định, có chút ngượng ngùng e thẹn gật đầu, tựa vào bờ vai anh.
Cố Cảnh Sâm đỡ lấy cái gáy của cô, xoa
nhẹ rồi cười nói: "Tối nay không ăn đâu."
Ngày mai hai người bọn họ còn bận việc,
đâu thể dằn vặt cô mãi được.
Anh nghiêng đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu
cô, thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Đợi tới lúc về nhé.”
"Anh sẽ không bỏ lỡ em thêm lần
nữa đâu."
Lật Chi cắn môi, ngoan ngoãn
"ừm" một tiếng.
Cố Cảnh Sâm kéo chăn lên đắp cho cô,
anh vòng tay ôm cô vào lòng, cố dỗ cô ngủ.
Lật Chi nép vào lòng anh, nhẹ nhàng
nhắm hai mắt lại, dù đang mơ màng nhưng cô vẫn cảm nhận được mùi hương của
riêng anh đang quanh quẩn nơi đầu mũi.
Trước cả khi cô nhận ra thì cô thực sự
đã dần bình tĩnh lại, vì có anh ở cạnh bên nên nỗi sợ hãi cùng loạn bị cô chôn
sâu dưới đáy lòng cũng dần dần tan biến
Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cố Cảnh Sâm dù sao cũng là một người
đàn ông bình thường có thất tình lục dục. Lúc nãy bị cô dụ dỗ như vậy, cho dù
anh đã sớm bình tĩnh lại thì vẫn có chút không thoải mái.
Anh cần thận đặt cô nằm hẳn xuống
giường, dém chăn đàng hoàng rồi mới vào phòng tắm.
Khi Cố Cảnh Sâm mặc áo choàng tắm, vừa
đi vừa lau tóc liền phát hiện ra Lật Chi, người vốn phải ngủ say trên giường
thì lại đang liên tục nói mớ.
Giọng cô rất nhỏ, giống như đang nghẹn
ngào trong cổ họng, khiến Cố Cảnh Sâm nghe không rõ cô đang nói gì.
Anh đi tới bên mép giường và ngồi
xuống, hơi cúi xuống nghiêng đầu về phía cô, cố bắt lấy từng từ cô vô thức thốt
ra trong cơn mộng mị ấy.
"Không muốn..." Giọng Lật Chi
cực kỳ hoảng sợ: "Đừng mà..."
Cô đang khóc trong mơ sao? Còn nữa, sao
cô lại liên tục nói "không muốn" và "đừng làm vậy" chứ.
Cố Cảnh Sâm khẽ cau mày.
Anh chợt nghĩ tới, việc tối nay cô đột
nhiên lại ôm gối đến tìm anh thực sự rất không bình thường.
Bây giờ cô lại gặp ác mộng sao?
Lật Chi như bị mắc kẹt trong buổi chiều
nóng nực đó.
Lúc đó là tầm đầu tháng 6 năm ngoái.
Bạn cùng phòng của cô đã ra ngoài hẹn
hò với bạn trai của cô ấy, chỉ còn một mình Lật Chi ngồi trong phòng trọ thu
dọn hành lý.
Cô đang xếp đồ để lên chuyến bay về
nước sau nửa tháng nữa.
Ngay lúc cô đang cẩn thận lau chùi cây
đàn violin mà mẹ để lại cho mình thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô còn tưởng là cô bạn cùng phòng quên
mang theo máy ảnh phải về phòng lấy nên trực tiếp mở cửa.
Tuy nhiên, người đứng trước cửa lại
không phải là bạn cùng phòng của cô.
Đó là người anh họ không cùng huyết
thống trên pháp luật của cô, Ninh Thịnh.
Lật Chi cực kỳ sửng sốt, cô định đóng
cửa ngay lập tức.
Nhưng Ninh Thịnh lại đưa tay ra giữ
chặt lấy khung cửa.
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, hai
mắt mờ mịt nhìn thẳng về phía cô, khẽ kêu lên: "Chi Chi..."
Sức mạnh hình thể giữa nam và nữ thực
sự chênh lệch rất lớn.
Dù Lật Chi có cố gắng đến mức nào, cô
cũng không thể đóng cánh cửa đã mở ấy lại.
Ninh Thịnh xông vào, ép cô lùi lại từng
bước.
Lật Chi còn đang nghĩ, ở đây cũng không
có gì quan trọng, hay là cô trốn trước đã?
Nhưng Ninh Thịnh sẽ không cho cô có cơ
hội trốn ra ngoài.
Lật Chi bị mắc kẹt trong phòng, tình
huống lúc bấy giờ thực sự khiến cô thấy rất tuyệt vọng.
Sau lưng cô là cái bàn lớn, trước mặt
cô lại là Ninh Thịnh.
“Chi Chi, em ở lại đây cũng tốt mà?”
Ninh Thịnh thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại không chịu ở lại đây với anh?”
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.