Lật Chi thấy ghi chú này, trên má cô
liền hiện lên một tầng ửng đỏ mỏng.
Ngay sau đó tin nhắn Wechat của Cố Cảnh
Sâm đã đến.
Trên khung ảnh đại diện của anh hiện
lên một vòng tròn đỏ có số 1, tin nhắn hiện lên là “Hình ảnh”.
Lật Chi nhấn mở khung chat với anh ra.
Thứ Cố Cảnh Sâm gửi là ảnh chụp màn
hình giao diện cuộc trò chuyện với cô.
Tên ghi chú trên ảnh hiện là ─── là quả
vải.
Hô hấp của Lật Chi hơi ngừng lại.
Cô nhướng mi, quay đầu nhìn về phía Cố
Cảnh Sâm.
Khóe miệng người đàn ông hơi cong lên,
rũ mắt đánh chữ.
Rất nhanh, lại có một tin nhắn nữa hiện
lên.
[Anh biết em thích anh, nhưng chúng ta
nên kiềm chế một chút, nếu còn nhìn chằm chằm vào anh nữa, bà sẽ phát hiện
đấy.]
Lật Chi vội vàng nhìn sang chỗ khác,
ánh mắt cô gần như đảo quanh khắp nơi, rồi đối mặt với Đào Lệ Cầm ngồi đối
diện.
Đào Lệ Cầm quả thật đang nhìn về phía
này, trên mặt nở nụ cười.
Lật Chi khẩn trương cúi đầu xuống, cắn
môi dưới.
Tim đập loạn xạ, hai má nóng lên.
Lật Chi sợ nếu cố ở bên Cố Cảnh Sâm,
sớm muộn gì cô cũng sẽ chết vì không chống chế được nhịp tim mất.
Cô đứng lên, nói nhỏ nhưng nhanh:
“Cháu... Cháu vào bếp giúp dì.”
Nói xong không đợi mấy người trong
phòng khách kịp phản ứng, cô đã đi như bay trốn vào bếp.
Trần Khả đang nói chuyện phiếm với dì
nấu ăn trong nhà, Lật Chi đột nhiên xông vào, làm phòng bếp yên tĩnh mấy giây.
Trần Khả thấy là Lật Chi, cười mỉm nói:
“Sao Chi Chi lại vào đây rồi?”
Khóe miệng Lật Chi hiện lên nụ cười
trong veo, cô trả lời Trần Khả bằng giọng điệu mềm mại: “Con vào giúp dì.”
Trần Khả bật cười, vội nói: “Không cần
không cần, Chi Chi con ra ngoài phòng khách chơi một lát đi, cơm tối sắp xong
rồi.”
Dì trợ thủ cạnh Trần Khả cũng cười nói
với Lật Chi: “Tối nay bà chủ đặc biệt xuống bếp nấu ăn, muốn nấu cho tiểu thư
Chi Chi món thịt thăn mà cô thích nhất đấy.”
Cảm xúc Lật Chi cuồn cuộn.
Cô đứng bên cạnh, nhìn thấy dì muốn rửa
cần tây, lập tức cầm tới, nói với dì: “Để con rửa cho.”
Trần Khả và dì liếc nhìn nhau một cái,
dì nhận được ý từ ánh mắt của Trần Khả, liền lau tay đi ra ngoài.
Lật Chi đi đến bồn rửa rau, mở van
nước, bắt đầu nghiêm túc rửa sạch cần tây.
Trần Khả vừa xào rau vừa nói chuyện
phiếm với Lật Chi.
“Mấy năm nay chắc Chi Chi ở nước ngoài
vất vả lắm nhỉ?”
Lật Chi cười nói: “Cũng ổn dì ạ.”
Trần Khả khẽ thở dài.
Năm đó Nhạc Sanh đột ngột qua đời, khi
làm đám tang, Cố Cảnh Sâm vừa phẫu thuật sau tai nạn xe xong vẫn đang hôn mê.
Vì Trần Khả và Ninh Duyệt thân thiết
như chị em, nên ngày ấy Trần Khả để mẹ chồng ở lại bệnh viện trông con trai,
còn bà và chồng đi dự đám tang của Nhạc Sanh.
Lúc ấy căn bản bà ấy không biết sau khi
kết thúc đám tang, Lật Chi sẽ bị cưỡng ép đưa ra nước ngoài.
Nếu bà ấy biết, chắc chắn sẽ ngăn cản
Lật Nguyên, ngay cả khi về sau bà phải chăm sóc Lật Chi.
Trần Khả cũng không biết Lật Chi đã bị
Cố Cảnh Sâm bắt rồi, bà nhớ sáng nay lúc ở chỗ con trai bà cảm thấy giữa hai
đứa trẻ này có vấn đề, im lặng một lúc, định giúp con trai thêm lần nữa, nói
với Lật Chi: “Năm đó sau khi con xuất ngoại A Sâm đã sa sút tinh thần một thời
gian.”
Lật Chi dừng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.