Thích Nguyệt và Trang Tỉnh cùng nhau trở về Đế Đô vào ngày mùng 6 đầu năm.

Đêm hôm đó, hai người còn mời Lật Chi đi ăn một bữa.

Bởi vì bọn họ đã ở bên nhau vào ngày đầu tiên của năm mới. 

Buổi tối khi về nhà, Thích Nguyệt vẫn nhịn không được mà nhắc lại chuyện của đêm giao thừa hôm đó.

Cô ấy tò mò hỏi Lật Chi: “Lật Lật, vào hôm đêm giao thừa, Cố Cảnh Sâm sao lại tới đây vậy?”

Trái tim của Lật Chi hơi bị đình trệ. Cô cố gắng kìm nén cảm giác trái tim của mình đập nhanh hơn bình thường. Cô nhẹ nhàng trả lời Thích Nguyệt: “Do anh ấy bị người trong nhà giục đi xem mắt nên mới tới đây trốn.”

“Anh ta nói với cậu là anh ta bị giục đi xem mắt hả?” Thích Nguyệt dường như đã bắt được thâm ý mà Cố Cảnh Sâm để lộ ra mà Lất Chi căn bản không nắm bắt được.

Lật Chi gật gật đầu.

Thích Nguyệt thầm than thở. Cô không khỏi có hơi lo lắng, nghĩ thầm: Hàm ý của Cố tổng thật sự là quá thâm thúy. Đầu óc chậm chạp của Lật Lật phải mấy đời mới có thể bắt kịp được đây?

Cô ấy nghiêm túc và trầm tư vài giây, sau đó nhắc khéo Lật Chi: “Tại sao anh ta lại không tới chỗ khác?”

“Cũng có thể là do sợ người lớn trong gia đình của bạn bè anh ta hỏi thăm. Nhưng anh ta hoàn toàn có thể đi tới những địa điểm ăn chơi khác mà. Hẳn là anh ta có không ít chỗ để đến chứ hả?“

Lật Chi nhất thời được Thích Nguyệt thông suốt.

Anh hoàn toàn có thể đi đến chỗ khác.

Ngay cả của hàng của anh Đỗ, anh cũng có thể đến.

Nhưng anh lại cố tình đến đây.

Lật Chi bị khuấy động đến nỗi thủy triều dâng lên trong ngực cô

Một lúc lâu sau, Lật Chi mới từ từ mà vẫn chưa chắc chắn nói: “Chắc là anh ấy không muốn ở một mình?”

Lời của Lật Chi nói ra giống như là cái cớ để lừa gạt bản thân mình vậy.

Thích Nguyệt nhìn cô, cười cười nhưng không nói gì cả.

Cuộc nói chuyện này với Thích Nguyệt đã thành công khiến Lật Chi mất ngủ đêm nay.

Đêm hôm khuya khoắt, cô một mình nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại mà không tài nào ngủ được. 

Trong đầu cô tràn ngập nghi vấn về việc: Lúc ấy, Cố Cảnh Sâm tới đây chẳng lẽ là muốn cùng cô ăn Tết.

Không biết qua bao lâu, Lật Chi cầm di động, ấn vào màn hình. Trong lúc cô đang xem thời gian thì vô tình cô chú ý tới ngày tháng.

Sau 0 giờ hôm nay thì chính là mùng bảy Tết.

Một cái để làm việc.

Nhưng khi Lật Chi nhìn vào ngày dương lịch hiện ra trên di động, cô hơi thất thần.

Ngày 11 tháng 2.

Cô đột nhiên nhận ra là ba ngày nữa sẽ tới sinh nhật lại của Cố Cảnh Sâm.

Sinh nhật của anh là một ngày rất ngọt ngào.

Trùng với Lễ Tình Nhân mỗi năm.

Cho nên rất dễ bị người khác hiểu lầm là người ta tặng quà Lễ Tình Nhân cho anh.

Lật Chi nhớ rõ, vào năm lớp mười hai của bọn họ, cô tặng cho anh một cây bút máy nhân dịp sinh nhật.

Chiếc hộp tinh xảo gói cây bút máy có giá trị rất xa xỉ đối với cô. Bên ngoài cô vô cùng bình tĩnh, thong dong cầm món quà tặng cho anh. 

Cố Cảnh Sâm nhận lấy món quà. Là người đầu tiên mở món quà của có. Sau đó, anh ngẩng đầu nhìn cô. Giọng nói có vẻ gian xảo, anh cười hỏi: “Quà Lễ Tình Nhân à?”

Gương mặt của trong nháy đỏ bừng. Đôi mắt của cô đảo qua đảo lại trốn tránh. Trái tim cô hoàn toàn hoảng loạn, cô bối rối mà nhợt nhạt giải thích: “Là quà sinh nhật!”

Ngữ điệu trong lời nói của trở nên mềm mại và kém tự tin hơn.

Điều kỳ lạ là trong lòng cô rất muốn anh nghĩ đó là quà cho Lễ Tình Nhân. 

Nếu anh muốn nói.

Lật Chi căn bản không hề biết là anh muốn biến món quà của cô tặng anh thành quà Lễ Tình Nhân biết bao nhiêu.

Nhưng cô đã nói với anh rõ ràng là đây chỉ là quà sinh nhật.

Anh không muốn khiến cô phải khó xử, cho nên mới không nhắc lại dù gì nửa câu về chuyện quà Lễ Tình Nhân.

Mấy ngày sau, Lật Chi mỗi ngày đều suy nghĩ là bản thân cô nên tặng quà gì cho anh.

Nhưng khi đến ngày sinh nhật của anh.

Lật Chi không có tặng gì hết.

Cô chỉ gửi cho anh một cái bao lì xì màu đỏ tương tự như cái bao lò mà anh đã gửi cho cô ở trên WeChat kèm một câu chúc mừng sinh nhật.

Sinh nhật của Cố Cảnh Sâm là vào thứ năm trùng vào ngày làm việc.

Lật Chi chỉ biết hôm nay anh không có hứng khởi, giống như có ai đó chọc anh vậy.

Kể từ lần đầu tiên cô đi gặp Dương Giang hồi Tết Nguyên Đán, Lật Chi mỗi tháng đều phải xin nghỉ phép đến Điền Vân một lần.

Nhưng vẫn như cũ, không có tác dụng gì.

Cho dù cô nói cái gì thì Dương Giang cũng không đồng ý với cô, còn bảo cô là đừng quay lại tìm anh ta nữa

Lật Chi vẫn chưa từ bỏ ý định.Vào khoảng giữa tháng 5, cô xin nghỉ một lần nữa để đi Điền Vân.

Lúc cô đang năn nỉ Dương Giang ở Điền Vân, Thích Nguyệt gọi điện thoại cho cô.

“Lật Lật, cậu có thể cho tớ số điện thoại của Cố Cảnh Sâm được không? Tạp chí của chúng tớ muốn liên hệ anh ta để phỏng vấn độc quyền. Nhiệm vụ này lại được giao cho tớ.”

Lật Chi nói: “Được.” ........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play