Mẹ Hà đã nhìn thấy Hà Du từ xa. Lúc đầu bà không chắc đó
có phải là con gái mình không, nhưng khi lại gần hơn một chút bà đã nhìn rõ đó
là con gái mình.
“Mau tới giúp mẹ cầm cái túi này, thật không biết trước
đây bà con xử lý mấy thứ này một mình như thế nào nữa.”
Mẹ Hà đưa một cái túi cho Hà Du, tò mò hỏi: “Đây là ai?”
Hà Du căng thẳng kéo Lục Nam Giai lại, trả lời: “Là bạn
của con, tới Liên Thành chơi.”
“Vậy thì nên đi thành phố chơi chứ ở nơi nông thôn này có
gì thú vị chứ?”
Mẹ Hà tiến lại gần: “Nhìn quen quen, là bạn cấp ba của Hà
Du à?”
Không đợi Lục Nam Giai mở miệng, Hà Du đã vội vàng nói:
“Đúng rồi ạ.”
Lục Nam Giai nhìn thấy cô như vậy thì cố nhịn cười, nói
với cha mẹ Hà: “Xin chào dì và chú ạ. Con là Lục Nam Giai.”
Cha Hà lạnh lùng hừ một tiếng rồi tự đi về phía phòng cũ
trước. Có vẻ như ông không định nói nhiều cùng các nàng ở đây.
Mẹ Hà cười ha ha nhìn Lục Nam Giai: “Chào con, vào trong
ngồi uống trà ăn chút bánh nhé?”
Lục Nam Giai nhìn về phía Hà Du để cô ra quyết định. Hà
Du vốn định từ chối nhưng vì tay vẫn đang cầm túi xách giúp mẹ nên cũng tiện
đồng ý luôn.
Trên đường, mẹ Hà không kìm được lại tiếp tục hỏi Lục Nam
Giai: “Con học ở đâu vậy? Học chuyên ngành nào?”
Hà Du cười nhạo một tiếng, những câu hỏi này cô cũng từng
bị cha mẹ Lục Nam Giai hỏi lúc trước. Bây giờ cũng đến lượt của mẹ mình hỏi
rồi.
Lục Nam Giai mỉm cười trả lời: “Con đang học lịch sử ở
trường đại học sư phạm Yên Đại.”
Đây cũng coi như là nói thật, chỉ là không đúng thời gian
mà thôi.
“À, học tổ văn. Chẳng trách dì lại không nhớ tên con, chỉ
học chung lớp với Hà Du một năm thôi.”
Mẹ Hà mải nói một mình mà không chú ý đến sự thay đổi
trên gương mặt của hai con người không giỏi nói dối này.
“Hà Du nói sau này con bé muốn học khảo cổ, ngành này có
liên quan sâu sắc đến ngành lịch sử của con đó. Các con nhất định phải nói
chuyện nhiều vào nhé.”
Hà Du cười gượng nói: “Đương nhiên phải nói chuyện nhiều
thì mới chơi vui vẻ cùng nhau được…”
“Tốt nghiệp xong Nam Giai định làm nghiên cứu sinh hay đi
làm vậy?”
Nghe thấy mẹ hỏi thẳng một vấn đề đánh trúng linh hồn của
sinh viên đại học như vậy, Hà Du có hơi buồn bực. May mà Lục Nam Giai đã tốt
nghiệp từ lâu rồi.
Lục Nam Giai thì vẫn bình tĩnh: “Chắc là sẽ làm việc ở
Yến Đô ạ.”
Hà Du nhìn sang cô, bắt gặp một đôi mắt trong suốt nhẹ ý
cười thì muộn phiền trong lòng cũng tan biến.
Đến cửa nhà cũ, Hà Du nhanh nhẹn giúp mẹ bỏ hết đồ tết
mới mua vào trong bếp. Sau đó lấy cớ muốn đưa Lục Nam Giai đi bắt tàu, chào ông
bà nội rồi kéo cô ra ngoài.
“Có thời gian rảnh lại đến Liên Thành chơi nha.”
Giọng của bà nội Hà vang lên từ phía sau. Hai người qu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.