Đông chí vừa mới đi qua, thời tiết còn
chưa ấm lên. Mọi người bận rộn tranh thủ thời gian để chào đón ngày cuối cùng
của năm.
Hà Du đã nói trước với gia đình rằng cô
sẽ ăn mừng năm mới với bạn bè. Cũng may năm nay Hà Hoan không trở về nhà đón
giao thừa nên cha mẹ cô chỉ làu bàu vài câu, không hỏi thêm gì.
Mặc dù là cuối tuần nhưng ban ngày Hà
Du vẫn ở nhà đọc sách và phụ giúp mẹ làm việc nhà. Như mọi ngày cuối tuần, dù
mưa hay nắng, cha cô cũng ra khơi đánh cá.
Sau bữa cơm trưa, Hà Du ở trong phòng
bếp rửa chén. Mẹ Hà rửa hoa quả ở bên cạnh, giả vờ tùy ý hỏi: “Hôm nay con đón
giao thừa với ai vậy?”
“Chỉ là bạn bè thôi.” Hà Du vẫn nghiêm
túc rửa chén, không suy nghĩ nhiều.
“Bạn ở đại học đến Thân Thành tìm con
à?” Mẹ Hà tiếp tục thăm dò.
Hà Du đang định kiếm cớ để nói là cấp
ba thì bỗng nhiên nhớ cha mẹ mình đã mở cuộc họp phụ huynh ba năm, bạn học cấp
ba nào cũng đều nhớ, vì vậy mở miệng nói đúng.
“Là nam hay nữ vậy?”
Quả nhiên không bình thường, thì ra là
muốn hỏi cái này.
Hà Du cau mày một cái, động tác tay vẫn
không ngừng, tỉnh táo trả lời: “Là nữ.”
Nói xong dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn mẹ
đang buôn chuyện ở bên cạnh: “Sao vậy?”
“Vừa rồi ba con hỏi mẹ, có phải con đang
yêu đương hay không?” Mẹ Hà cười rồi nhét một quả dâu tây vào miệng Hà Du: “Mẹ
hơi tò mò nên hỏi thôi.”
Hạ Du không nói nên lời nuốt quả dâu
tây vào miệng, không muốn tiếp tục đề tài này: “Không…”
Sau đó cất bát đũa vào tủ rồi trở về
phòng dọn đồ để tối mang theo.
Mới vừa nhét xong áo ngủ vào trong túi,
Hà Du đã thấy mẹ đi đến, trong tay bưng một dĩa dâu tây.
“Du Du, sao con không ra ngoài ăn chút
dâu tây đi?” Mẹ Hà đặt dâu tây lên bàn, tiện thể liếc mắt nhìn đồ đạc trên bàn
sách.
“Kỳ nghỉ đông không có bài tập sao? Sao
lại đọc đống sách này?” Bà cúi người nhặt quyển sách Lăng Tần Thủy Hoàng lên,
nghi ngờ hỏi.
Hà Du vội vàng đứng dậy cầm lấy sách:
“Đại học nào có bài tập nghỉ đông, con chỉ xem một chút thôi.”
Ánh mắt mẹ Hà lại quét qua bàn học của Hà
Du, trên đó cơ bản đều là sách giáo khoa vật lý, còn có một ít sách lịch sử phổ
thông.
“Con vẫn còn rất thích lịch sử.” Bà cầm lấy một quyển trong đó, mở vài trang
ra đọc một cách hứng thú: “Trước đây mẹ cũng thích xem những câu chuyện lịch
sử, mua rất nhiều sách về đọc.”
Hà Du sợ giật sách lại sẽ khiến bầu
không khí trở nên cứng ngắc, nhưng cô lại cảm thấy hơi khó chịu khi giá sách
của mình bị người khác soi mói, nên chỉ đáp qua loa cho có lệ: “Sao con không
thấy sách mẹ mua?”
“Khi chúng ta dọn nhà đến Thân Thành,
ba của con đã ném những quyển sách kia đi.” Mẹ Hà kể về quá khứ bằng một giọng
điệu bình thản, nhưng Hà Du rất ngạc nhiê ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.