Đúng lúc này Hà Tiến mang theo hộp cơm đi vào.

Dương Văn Trung ngửi thấy mùi thơm, vậy mà còn dám ngẩng đầu lên cười nói: “Ta đói rồi đại nhân, muốn nhận tội thì cũng phải có sức mới nhận được chứ.”

Vương Tài nổi giận: “Ngươi cũng xứng để nói ra câu đói sao? Ta thấy ngươi muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh tới thì có!”

Tống Hạc Khanh ngăn Vương Tài lại, nói với Dương Văn Trung: “Không sao, ngươi đói bụng thì ăn cơm, Hà Tiến, đưa phần của ta cho hắn ta ăn.”

Hà Tiến ồ một cái, không tình nguyện đưa chén mì của Tống Hạc Khanh cho Dương Văn Trung ăn.

Dương Văn Trung lại ồn ào: “Tay của ta bị trói thì ăn như thế nào?”

Tống Hạc Khanh lại ra hiệu cho quan coi ngục cởi trói hai tay của hắn ta ra.

Miệng Dương Văn Trung vẫn nở nụ cười đắc ý, đưa ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Tống Hạc Khanh, cầm lấy đũa, gấp đến mức không chờ nổi há miệng cho một miếng to vào.

Kết quả chưa chờ hắn ta nuốt xuống bụng đã phun ra, ném chén xuống đất nổi giận mắng: “Tên tiểu tử nhà ngươi chơi ta có đúng không? Cay như này sao người có thể ăn được? Ai nuốt trôi được cái này chứ?”

Tống Hạc Khanh ngồi ngay ngắn, chậm rãi uống ngụm trà nói: “Muốn ăn thì phải ăn cho hết, không được lãng phí lương thực, người đâu tới đút cho hắn ta ăn �

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play