Tống Hạc Khanh nhắm mắt, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sai, đây chính là hậu quả mà hắn ta phải nhận.”
Nhưng hắn lại mở mắt ra, gợn sóng trong mắt trong trẻo, cũng hòa lẫn cái đau đớn kịch liệt tiến lên nắm lấy vạt áo của Chu Hòa Thuận lên quát to: “Nhưng cái này đâu cần ngươi tự mình ra tay đâu? Người làm bậy thì sẽ có trời phạt, trời không phạt thì có ta làm! Ta giết hắn ta thì đúng với quy định của luật pháp nhưng ngươi giết hắn ta lại chính là kẻ phạm tội! Lấy một mạng đổi một mạng ngươi cảm thấy đáng giá không?”
“Đáng giá!” Chu Hòa Thuận cười nói: “Sống đến từng tuổi này rồi có thể làm thịt nhi tử của gian tướng cực kỳ đáng giá!”
Tống Hạc Khanh buông vạt áo của ông ta ra, cắn răng phun ra bốn chữ: “Gàn bướng hồ đồ!”
Nói xong xoay người rời đi, phía sau lại truyền tới tiếng cười nhẹ của Chu Hòa Thuận.
Chu Hòa Thuận nói: “Tống đại nhân, không phải ông già như ta gàn bướng hồ đồ mà là do ngươi còn trẻ tuổi chưa hiểu được nhiều thứ. Ngươi chưa trải qua khung cảnh cốt nhục phân ly, đêm khuya mơ thấy là trái tim lại đau đớn không nguôi, ngươi không hiểu, ngươi cũng không biết cái gì hết.”
Tống Hạc Khanh dừng bước chân, xoay mặt nhìn Chu Hòa Thuận.
Gương mặt của hắn ta đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh, đứng ngược sáng so với ánh trăng chiếu vào, vầng ánh sáng bao lây cơ thể, giống như tiên nhân.
Hắn nói: “Sao ngươi biết được là ta chưa từng trải qua khung cảnh đó?”
Chu Hòa Thuận chết lặng, mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Nhưng Tống Hạc Khanh lại không nhìn ông ta nữa, xoay người đi ra khỏi nhà giam.
Bên ngoài nhà giam, Đư�
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).